Chương 23: Chăm sóc

Khương Mẫn ngủ thiếp đi, hai má ửng hồng vì cơn sốt.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Lâm Tự Thanh nghiêng người qua nhìn cô, do dự dùng lòng bàn tay chạm vào trán cô, một mảng nóng bỏng.

Còn nói là sốt nhẹ, còn bảo là hạ rồi.

E rằng người này đã sốt cao cả ngày hôm nay rồi.

Vậy mà hôm nay cô lại khăng khăng muốn làm việc cả ngày, tối còn đi liên hoan. Trước khi ngủ còn nói không đi bệnh viện, đúng là cố chấp muốn chết.

"Đang làm gì vậy?"

Khương Mẫn đột nhiên mở mắt, nắm lấy cổ tay nàng, nhìn nàng hỏi:

Lâm Tự Thanh không khỏi chột dạ: "Xem chị còn sốt không."

"À... còn một chút, không cần đi bệnh viện đâu."

Khương Mẫn buông nàng ra, quay đầu đi, rồi lại nhắm mắt.

Lâm Tự Thanh rút tay về, siết chặt lòng bàn tay, nhìn định vị. Theo vị trí Giang Tuyết Tư gửi, vẫn còn gần hai mươi cây số nữa.

Nàng chỉ hận không thể đạp ga hết số, nhưng vì an toàn, vẫn không dám lái xe quá nhanh, mất gần nửa tiếng mới đến nơi.

Xe vừa dừng lại, Khương Mẫn liền tỉnh giấc.

Có lẽ vì sốt cao, đôi mắt cô trở nên sáng ngời, mơ hồ phủ một tầng sương mỏng, mềm mại hơn thường ngày rất nhiều.

"Coi như cũng biết nghe lời." Giọng cô khàn khàn: "Không lợi dụng lúc chị ngủ mà đưa chị đến bệnh viện."

Lâm Tự Thanh tháo dây an toàn rồi xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho cô, cúi người giúp cô tháo dây an toàn, rồi đưa tay ra: "Đi được không?"

"Chỉ đi có mấy bước thôi, chẳng lẽ còn để em bế chị à?"

"Em..."

Cô thuận miệng trêu chọc một câu, nhưng Lâm Tự Thanh lại không biết đáp thế nào.

"Giỡn thôi, chị tự đi được."

Ngủ được nửa tiếng trên xe, Khương Mẫn đã cảm thấy đỡ hơn, vịn vào tay nàng rồi bước xuống xe.

Lâm Tự Thanh đi theo phía sau, nhìn cô mở cửa ra.

Trong sân trồng không ít hoa, thảo nào cô lại ở xa đến vậy, chắc là vì muốn có khu vườn nhỏ của riêng mình.

Khương Mẫn lần mò mở cửa nhà, chỉ vài bước đi mà dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực, cô ngả mình xuống ghế sofa, không còn sức để đứng dậy nữa.

"Chị nghỉ ngơi một lát đi." Lâm Tự Thanh đi tới, quỳ gối bên sofa nhìn cô: "Thuốc trong nhà để ở đâu?"

"Thuốc, trong tủ ở phòng khách, chị quên mất ở đâu rồi, em tìm thử xem, trong tủ lạnh có đá."

Khương Mẫn nhắm mắt, nói chuyện với nàng, ý thức vẫn khá tỉnh táo, chỉ là tốc độ nói chậm hơn một chút.

Lâm Tự Thanh đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, lấy đá viên cho vào nước, nhúng ướt khăn mặt rồi đặt lên trán Khương Mẫn: "Trước hết cứ chườm lạnh hạ sốt đã."

Nàng lục tung tủ kệ, bắt đầu tìm thuốc.

Liên tục mở mấy cái tủ trong phòng khách, nàng cũng chẳng tìm thấy bóng dáng viên thuốc nào. Cuối cùng, nàng mới tìm thấy nó trong tủ bếp, may mà thuốc vẫn chưa hết hạn sử dụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!