Chương 22: Sốt nhẹ

Vết thương của Lâm Tự Thanh không quá nghiêm trọng, đến bệnh viện cấp cứu thì có vẻ hơi chuyện bé xé ra to. Trên xe của Khương Mẫn có chuẩn bị sẵn hộp thuốc sơ cứu, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định lái xe đi tìm phòng khám nhỏ gần đó trước, nếu không tìm được thì mới tự mình xử lý.

Cô đi theo định vị, tìm được một phòng khám nhỏ nhưng nơi đó cũng không mở cửa. Vết thương ấy cuối cùng chỉ có thể tự xử lý sơ qua một chút.

Cửa hàng tiện lợi ven đường vẫn còn mở cửa, cũng chẳng có mấy người. Khương Mẫn kéo Lâm Tự Thanh vào, mua hai chai nước, rồi ngồi xuống chiếc ghế cao cạnh cửa sổ.

"Đưa tay cho chị."

"Ồ... Được."

Khương Mẫn dùng lòng bàn tay trái đỡ mu bàn tay của Lâm Tự Thanh, dùng tăm bông cẩn thận lau qua vết thương, quả nhiên cô đã quét ra được một ít vụn mảnh thủy tinh.

Giọng cô lạnh lùng: "Còn nói không sao à?"

"Chỉ một chút xíu thôi mà."

Lâm Tự Thanh đau đến hít sâu một hơi, nhưng giọng nói vẫn tỏ ra không mấy để tâm.

Hơi ấm từ lòng bàn tay cô không ngừng truyền đến, ấm áp mềm mại.

Cô nhìn vết thương của Lâm Tự Thanh, còn Lâm Tự Thanh nhìn cô.

"Chỉ biết mạnh miệng." Khương Mẫn dịu dàng trách nhẹ nàng một câu một câu, rồi nhanh chóng sát trùng vết thương, như sợ nàng đau, còn nhẹ nhàng thổi một hơi vào chỗ bị thương.

Hơi ngứa.

Lâm Tự Thanh vô thức muốn rụt tay lại, nhưng bị cô giữ chặt: "Đừng quấy."

"Ò..." Ánh mắt Lâm Tự Thanh không biết nên đặt ở đâu, đảo qua đảo lại không ngừng, cuối cùng đành nhìn chằm chằm vào đuôi tóc cô: "Thuốc mỡ không cần bôi đâu, em không thích bôi thuốc mỡ."

"Vậy dùng gạc vô trùng băng bó sơ lại, vết thương khá nông, chắc không sao đâu."

Lâm Tự Thanh gật đầu: "Em biết, em cũng bảo không sao mà."

Khương Mẫn liếc nàng một cái, ý bảo nàng im miệng.

Lâm Tự Thanh ngoan ngoãn dừng lại.

Khương Mẫn lấy gạc vô trùng từ trong hộp thuốc ra, cẩn thận băng bó.

Cô cúi đầu, sợi tóc trượt xuống hơi che khuất tầm nhìn. Sau đó cô vén tóc ra sau, nhưng vừa cúi đầu, tóc lại trượt xuống, cô cũng không bận tâm nữa.

Gương mặt trắng nõn ẩn hiện giữa những sợi tóc, vẻ mặt cô dịu dàng và tĩnh lặng, ánh mắt tập trung nghiêm túc khiến người ta muốn lại gần theo bản năng.

Lâm Tự Thanh nhìn cô, vô thức đưa tay trái ra, vén sợi tóc mai của cô ra sau tai.

Khương Mẫn vừa băng bó xong, ngừng động tác lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt đen láy sâu thẳm của nàng.

Lâm Tự Thanh nhận ra mình đã lớn gan quá mức, vội rụt tay lại, đầu ngón tay lúng túng khép lại rồi mở ra, mất một lúc lâu nàng mới lấy lại được hơi thở: "... Cảm ơn."

"Chuyện nhỏ."

Khương Mẫn bỏ miếng băng gạc chưa dùng hết vào hộp sơ cứu, rồi dặn dò thêm vài câu: "Chị đã xử lý sơ qua rồi, em để ý tình trạng vết thương nhé, gần đây trời lạnh, vết thương chắc cũng không bị nhiễm trùng đâu."

Nói đến đây, cô chợt nghĩ, Lâm Tự Thanh mới đi làm chưa được bao lâu mà sao cứ liên tục bị thương vậy.

Cũng không đúng... Lần trước là do công việc, nhưng lần này thì không phải.

"Để chị dọn dẹp rồi chúng ta đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!