Buổi quay cuối cùng là vào thứ bảy, ngày Đông Chí.
Nhờ hai lần tiếp xúc trước đó, buổi quay lần này diễn ra thuận lợi hơn nhiều.
Đặc biệt là chú chó đen lớn kia rất thân thiết với Lâm Tự Thanh, những người xung quanh cũng quý nó, cả nhóm vây lại một chỗ trò chuyện rất vui vẻ.
Khương Mẫn đang thưởng thức bộ sưu tập của Trương Hạc Kiều.
Anh ta đã ở bên bờ sông này nhiều năm, hồi đó Minh Xuyên còn chưa phát triển như bây giờ, có khá nhiều ngư dân sống trên sông. Nước sông lên xuống, anh ta cũng nhặt được không ít đồ cổ bên bờ sông.
Áo khoác sờn cũ, đồng hồ đeo tay, chén sứ men lam, và một mặt dây chuyền bên trong có kẹp tấm ảnh cũ của một gia đình ba người.
"Chúng tôi có thể chụp vài tấm hình được không?"
"Được, tùy mấy người."
"Cô cũng thú vị thật đấy." Trương Hạc Kiều bỗng nói: "Không giống như tôi nghĩ."
"Sao lại không giống?"
"Không kiêu căng."
Sau một lúc im lặng khá lâu, Trương Hạc Kiều đưa ra câu trả lời.
Khương Mẫn nhìn anh ta: "Cảm ơn."
"Nói đi nói lại, lúc đầu chúng tôi không muốn để ý đến mấy cô cũng có một nguyên nhân khác. Cách đây không lâu tin tức cũng rùm beng, chúng tôi đều biết cả, người ta muốn đuổi chúng tôi đi, mấy cô đến quay video, chẳng lẽ không có nhiệm vụ này sao?"
Khương Mẫn suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc trả lời: "Lãnh đạo phê duyệt dự án này, hẳn là có ý định đó. Nhưng trong bản kế hoạch của chúng tôi không có hạng mục này, việc trục xuất không phải là chuyện của chúng tôi. Chúng tôi chỉ là người ghi chép, lắng nghe tiếng nói mà thôi."
Chỉ trong hai ba mươi năm ngắn ngủi này, dòng chảy thời đại cuồn cuộn tiến về phía trước. Sự sụp đổ của trật tự thường chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng việc tái thiết lại cần rất nhiều năm. Trong làn sóng biến đổi nhanh chóng của xã hội, những cá thể nhỏ bé đều trôi nổi bấp bênh trong dòng chảy này.
Đây cũng là lý do mấy năm trước Khương Mẫn đổi cái tên 'Độ Châu'. Cuộc đời như dòng sông dài, chỉ có thể tự mình vượt qua. Bọn họ với tư cách là người đứng xem, có thể ghi lại một vài câu chuyện thuộc về thời đại này, thế là đã đủ rồi.
Trương Hạc Kiều nghe xong lời cô, im lặng, không hỏi thêm nữa.
Khương Mẫn nhìn đồng hồ: "Hôm nay các anh có ghé chỗ chị Tống không?"
"Đi chứ, thứ bảy hàng tuần đều đến."
Khương Mẫn không nói gì thêm, vẫy tay với anh ta, đứng dậy kêu mọi người: "Nếu đã quay xong rồi thì chuẩn bị thu dọn đồ đi, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ và hợp tác!"
"Cảm ơn! Vất vả rồi!"
"Cảm ơn!"
Những người trong đội đều nói lời cảm ơn. Cũng coi như đã đặt một dấu chấm hết khá trọn vẹn cho đợt quay phim lần này.Ngày Đông Chí lại rộn ràng náo nhiệt.
Quán của chị Tống hơi nóng nghi ngút. Mấy nữ nhân viên vẫn đang bận rộn với quầy nướng bên ngoài, những người khác thì chiếm hai bàn lớn trong sảnh chính, đang hăng hái gói sủi cảo.
"Vỏ sủi cảo, đưa vỏ sủi cảo cho chị."
"Ớ, phần nhân này không biết có đủ không nhỉ?"
"Không đủ cũng không sao, lát nữa xào hai quả trứng, cũng có thể tính là nhân, trước đây chị còn gói cả nhân đậu que nữa mà..."
"Cái gì đó, em có thể xin ăn nhân thịt không ạ?"
"Mễ Duy, cái đồ ham ăn này!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!