Chương 19: Bạn gái

Có kinh nghiệm từ lần quay đầu tiên, lần quay thứ hai cũng dễ dàng hơn nhiều.

Lần trước sau khi trò chuyện với Trương Hạc Kiều ở công viên nhỏ, lần quay này bắt đầu lấy bối cảnh ở dưới chân cầu Minh Xuyên, sau đó thay ba bốn người để ghi hình. Lần này Ninh Nhu không đến, cô ấy cử vài người trẻ tuổi trong tòa soạn tới, cũng vừa hay chia thành ba nhóm.

Những người được quay hôm nay có quan hệ khá tốt với Trương Hạc Kiều, họ cũng khá thân thiện với các nàng, hợp tác rất tốt.

Có một chàng trai trẻ, trông tuổi cũng không lớn, để tóc tết đuôi sam, đi đâu cũng mang theo một cây đàn guitar. Nghe nói anh ta là một người sáng tác nhạc rock. Bố mẹ anh ta đã tìm đến mấy lần, khuyên anh ta về đi làm, nhưng anh ta không chịu, chỉ ngày này qua ngày khác viết nhạc, hát rong trên đường phố.

Còn có một ông chủ, trước khi phá sản đã ly hôn với vợ cũ, con gái thì du học, làm việc và định cư ở nước ngoài. Bố mẹ ông cũng đã qua đời, không còn vướng bận gì, nên đã lang thang khắp nơi.

Giữa tiếng sóng cuồn cuộn của dòng sông, Khương Mẫn lắng nghe ca khúc do chàng ca sĩ viết nên.

Ca khúc rất êm tai, giai điệu bay bổng mà buồn man mác, tiếc là bao năm qua vẫn chưa được ai lắng nghe.

"Cảm ơn, rất hay. Thật tiếc vì chưa nhiều người được nghe thấy."

"Không có gì đáng tiếc cả, cảm ơn cô đã nghe nhạc của tôi. Âm nhạc của tôi chỉ cần chạm được đến một người thôi, tôi cũng đã rất vui rồi."

Người ca sĩ lang thang ấy nói xong, chống một tay xuống đất định đứng dậy, nhất quyết muốn tặng cho Khương Mẫn một bản thảo viết tay.

Khương Mẫn thấy động tác của anh ta hơi khó khăn: "Cẩn thận..."

"Không sao, tôi quen rồi."

Người đó vừa nói vừa chỉ vào bắp chân của mình, thản nhiên bảo: "Chân giả thôi, đi lại không tiện."

Khương Mẫn nhận lấy bản thảo anh ta đưa tới, một lần nữa trịnh trọng nói: "Cảm ơn."

Ở bên này cô vừa nói chuyện xong, hai nhóm kia cũng đã kết thúc. Hẹn thời gian cho buổi quay tiếp theo, mọi người chuẩn bị thu dọn ra về.

Buổi quay hôm nay diễn ra vô cùng suôn sẻ, bây giờ mới chỉ hơn ba giờ chiều, Khương Mẫn không yêu cầu mọi người quay về làm việc, nên mọi người liền giải tán tại chỗ.

Đợi đến khi dọn dẹp thiết bị xong, mọi người cũng đã rời đi hết. Lúc này Khương Mẫn mới vừa trò chuyện phiếm với Giang Tuyết Tư vừa đi ra ngoài.

"Cũng sắp Tết rồi, có người còn gia đình, cũng không muốn về thăm một chút sao..."

"Đôi khi càng gần Tết, càng không dám về nhà. Cũng là chuyện bình thường."

"Ê, sao Tiểu Lâm lại tụt ở phía sau một mình thế kia?"

"Hả? Lâm Tự Thanh vẫn chưa đi sao?"

Vừa nãy họ đợi dọn dẹp xong rồi mới đi mà.

Khương Mẫn nhìn Lâm Tự Thanh, thấy nàng đi càng lúc càng chậm, một mình tụt lại sau cùng, cúi đầu xuống, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

"Tôi đi trước nhé, cậu đợi em ấy đi."

"Ừm."

"Lâm Tự Thanh?"

Khương Mẫn gọi nàng một tiếng, nhưng người kia không nghe thấy, đành phải đứng lại chờ.

Nhiếp ảnh gia Lâm cũng chẳng biết đang suy nghĩ gì, cứ cúi đầu đi thẳng về phía trước, cũng chẳng thèm nhìn đường.

Khương Mẫn nhìn nàng, có chút buồn cười, cũng không gọi nàng nữa.

Khương Mẫn ung dung đợi nàng đi đến, nhìn nàng càng lúc càng gần mình, cũng không lên tiếng gọi nàng, ngược lại còn có chút ác ý vươn tay ra, đưa lòng bàn tay lên cao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!