Ra khỏi công viên, hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống.
Những đồng nghiệp khác đều đợi bên dưới, chỉ còn hai người họ vẫn đứng trên đình, vừa hóng mát vừa trò chuyện.
"Bây giờ em về nhà à?"
"Em muốn tranh thủ thời gian tối nay dựng xong đoạn phim luôn."
"Để Tư Tư dựng là được rồi."
"Chị ấy không có mặt tại hiện trường quay, sẽ không thể dựng ra được cái mà chúng ta muốn đâu."
Khương Mẫn bất lực gọi: "Lâm Tự Thanh."
Lâm Tự Thanh nhìn cô: "Sẽ không quá muộn đâu, cùng lắm là đến mười một giờ."
Rõ ràng là giọng điệu bình thản, nhưng Khương Mẫn lại nghe ra một chút năn nỉ trong đó.
Hơn nữa nàng nói đúng, thời gian càng lâu thì càng dễ quên đi nhiều chi tiết. Xử lý ngay lúc này sẽ mang lại cảm giác sống động hơn.
"Đi thôi, về làm việc."
Nghe Khương Mẫn lên tiếng, những người khác không khỏi thở dài.
Số này còn đắng hơn cả Americano đá nữa.
Về đến văn phòng là đã gần sáu giờ.
Khương Mẫn sắp xếp cho nhóm hậu kỳ xuất phim ra trước, tranh thủ lúc còn nóng bắt đầu dựng phim.
"Tư Tư, em tranh thủ dựng trước một bản. Đợi bản nháp xong, Tiểu Lâm và mọi người cùng xem rồi bổ sung thêm chi tiết."
"Chị Mẫn, bên em chắc phải mất khoảng hai tiếng nhé."
Khương Mẫn gật đầu, đợi Dư Tư Tư và những người khác ra ngoài, cô nhìn sang Lâm Tự Thanh: "Em nghỉ ngơi một chút đi."
"Hả?"
Khương Mẫn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng: "Hai hôm trước không ngủ ngon đúng không?"
Lâm Tự Thanh mím môi: "Cũng tạm thôi."
Khương Mẫn không nghe mấy lời này của nàng, đoán chắc người này bị đau ở chỗ vết thương nên buổi tối không ngủ được: "Bây giờ là sáu giờ, bên Tư Tư chắc khoảng tám giờ mới xong. Tối nay khả năng cao em phải thức khuya, giờ tranh thủ ngủ bù một chút đi."
Lâm Tự Thanh gật đầu: "Vậy em nằm tạm trên bàn một lát."
"Đừng đi." Khương Mẫn gọi nàng lại: "Đến phòng nghỉ của chị đi."
"Em..."
Khương Mẫn không muốn nghe nàng từ chối, liền nắm cổ tay nàng kéo đi: "Qua đây."
Bên cạnh văn phòng của cô có một phòng chứa đồ nhỏ. Cách đây không lâu Giang Tuyết Tư đã dọn dẹp lại căn phòng này, sửa sang thành phòng nghỉ cho cô.
Phòng nghỉ này thật sự không lớn, chỉ khoảng sáu bảy mét vuông. Lâm Tự Thanh có hơi ngượng ngùng, đứng nép sang một bên.
Khương Mẫn lấy chăn gối từ trong tủ ra, trông như định nhét vào lòng Lâm Tự Thanh: "Của chị đấy, không dùng nhiều, chỉ dùng hai lần khi tăng ca đến nửa đêm. Mới giặt gần đây, sạch sẽ lắm."
Lâm Tự Thanh: "... Em có thể đắp không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!