Chương 17: Ánh nắng

"Buổi quay tiếp theo được ấn định vào thứ hai tuần sau, mấy ngày tới mọi người hãy chuẩn bị tốt công việc chuẩn bị ở giai đoạn đầu nhé."

"Các cảnh quay ở buổi quay đầu tiên, những đoạn đã dựng từ mấy hôm trước, bây giờ rà soát lại một lượt nữa."

"Ngoài ra, hai năm trước trên mạng cũng có một số tin tức liên quan đến chủ đề này, mọi người có thể xem lại để nắm rõ thêm."

Khương Mẫn khẽ gõ nhẹ lên bàn: "Lần quay này không được xảy ra sai sót nữa, mọi người nhanh chóng nắm rõ tình hình đi."

Có người do dự lên tiếng:

"Lần trước quay cả buổi, bọn họ chỉ toàn nói mấy chuyện không đâu, quay được nửa chừng còn bỏ đi mất, lần này liệu họ có chịu phối hợp không?"

"Lần trước Lâm Tự Thanh đến đó bị chó cắn, lần này chúng ta đến, liệu có an toàn không?"

Khương Mẫn tựa lưng vào ghế, ánh mắt bình thản: "Vấn đề thứ nhất, hiện tại đã xác nhận xong thời gian và địa điểm quay với phía bên kia."

Hai ngày nay, Du Huỷ đã đến 'Quán nướng Viễn Phương' tìm chị Tống xác nhận lại nhiều lần, vì Trương Hạc Kiều không muốn liên lạc trực tiếp với bọn họ, tất cả đều thông qua lời chị Tống chuyển lại.

"Vấn đề thứ hai."

Giọng Khương Mẫn lạnh đi, cô nhìn về phía người vừa hỏi: "Là leader của nhóm, tôi sẽ không lấy sự an toàn của mọi người ra làm trò đùa. Yên tâm, nếu có tình huống bất ngờ, tôi nhất định sẽ là người đứng ra đầu tiên."

Người đó liếc nhìn Giản Minh một cái rồi cúi đầu.

"Lần này bị thương là do tôi tự bất cẩn, hoàn toàn là tai nạn ngoài ý muốn."

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị kéo ra, Lâm Tự Thanh đứng ngoài cửa: "Xin lỗi, đã làm phiền mọi người."

"Lâm Tự Thanh, sao em lại đến đây?"

Khương Mẫn theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, nên đành ngồi yên tại chỗ.

"Hôm nay phải thảo luận về buổi quay tiếp theo, tôi không thể vắng mặt." Lâm Tự Thanh bước vào trong, vì chân trái không thể dùng sức nên đi rất chậm: "Tôi đến muộn."

Mễ Duy ngồi ngay gần cửa, vội đứng dậy đỡ nàng một tay, rồi kéo ghế ra để nàng ngồi xuống.

Giản Minh lạnh lùng nhìn, cười giễu cợt: "Nhiếp ảnh gia Lâm đúng là chăm chỉ thật đó, ở đây đâu có người ngoài, không biết còn tưởng cô đang dùng khổ nhục kế đấy."

Khương Mẫn lập tức sầm mặt lại: "Giản Minh, xin anh chú ý lời nói của mình."

"Lâm Tự Thanh bị thương vì công việc, còn anh, với tư cách là trưởng nhóm quay phim, lại lấy lý do đau đầu khó chịu để vắng mặt trong một buổi quay quan trọng, giờ anh còn ngồi đây nói bóng nói gió à?"

Vẻ mặt cô lạnh như băng, giọng nói nghiêm túc. Mặc dù ai cũng biết hai người không mấy hòa hợp, nhưng đây là lần đầu tiên cô nổi giận với Giản Minh ngay trước mặt mọi người.

Bầu không khí căng thẳng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người.

Giằng co trong chốc lát, Giản Minh biết mình đuối lý nên đành miễn cưỡng nói: "Xin lỗi, tôi không có ý đó, là tôi lỡ lời."

Khương Mẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

Đợi không khí dịu xuống một chút, Giang Tuyết Tư tiếp tục dặn dò mọi người những điều cần lưu ý.

Trong suốt nửa sau buổi họp, Khương Mẫn không nói thêm lời nào, chỉ đến cuối cùng mới lạnh lùng nói một câu tan họp.

Đợi mọi người rời khỏi hết, Giang Tuyết Tư thu dọn tài liệu cuộc họp: "Lát nữa Giản Minh mà nghĩ Tiểu Lâm là người của cậu, thì càng dễ bắt nạt em ấy hơn đấy."

Khương Mẫn cười lạnh một tiếng: "Anh ta dám thử xem."

"Không biết sau này anh ta có được nước mà lấn tới không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!