Khi bác sĩ xử lý vết thương, Khương Mẫn mới phát hiện vết thương của Lâm Tự Thanh nghiêm trọng hơn cô tưởng rất nhiều.
Vết máu thấm ướt quần áo thành màu đỏ sẫm, chiếc quần dài màu đen bị bác sĩ dùng kéo cắt ra để lộ vết thương.
"Tiếp theo sẽ rửa vết thương, có thể sẽ hơi đau một chút."
"Không sao đâu bác sĩ."
Vẻ mặt Lâm Tự Thanh bình tĩnh, bác sĩ bắt đầu dùng dung dịch rửa kiềm nhẹ để vệ sinh vết thương, nàng nhíu mày, cắn chặt môi, không hề phát ra tiếng nào.
Khương Mẫn vô thức nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay nàng.
Lâm Tự Thanh ngẩn ra, quay đầu nhìn cô, chỉ thấy trong đáy mắt cô không hề che giấu sự quan tâm.
"Thật sự không sao đâu."
Lâm Tự Thanh mỉm cười với cô.
Khương Mẫn nhíu mày.
Đến lúc nào rồi mà vẫn còn cười được.
"Xong rồi, vết thương đã được xử lý, bây giờ sẽ băng lại, mấy ngày tới cố gắng đừng đi lại nhiều, vì vết thương khá nghiêm trọng, nên phải ăn uống thanh đạm một chút."
"Hôm nay tiêm mũi vắc xin đầu tiên trước, về sau phải đến đúng hẹn để tiêm các mũi còn lại."
Khương Mẫn ghi chú lời dặn của bác sĩ, sau khi cảm ơn bác sĩ xong thì cúi người hỏi Lâm Tự Thanh: "Em còn đi được không? Có cần xe lăn không?"
Lâm Tự Thanh lắc đầu: "Không yếu đến thế đâu."
"Để chị đỡ em."
Khương Mẫn đưa tay ra, Lâm Tự Thanh ngẩng đầu nhìn cô, sau vài giây mới nắm lấy tay cô, vịn vào đó để đứng dậy.
Vùng vết thương không nhỏ, bác sĩ còn kê thêm thuốc. Ra khỏi phòng khám, Khương Mẫn để Lâm Tự Thanh ngồi trên ghế dài ở hành lang, còn mình thì đi lấy thuốc.
Lâm Tự Thanh ngồi đờ ra trên ghế, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô, khi nhìn ra ngoài thì vừa vặn thấy một bóng người, trông như vừa vội vã chạy đến.
Trương Hạc Kiều thở hổn hển, đứng lại cách đó một đoạn, giọng nói có phần gượng gạo: "Vết thương đã xử lý rồi à? Thế nào rồi?"
"Không sao." Lâm Tự Thanh trả lời qua loa: "Anh đã băng bó cho Bé Ngoan chưa?"
"Xong rồi."
"Vậy thì..."
"Chờ vết thương của cô lành lại, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi nói chuyện, tôi đi trước đây."
Trương Hạc Kiều nói vài câu rồi rời đi ngay lập tức.
Dù sao thì một người như anh ta xuất hiện ở bệnh viện cũng khiến người ta khó chịu.
Khương Mẫn lấy thuốc xong quay lại, chỉ thấy một bóng lưng đang rời đi.
Lâm Tự Thanh mỉm cười với Khương Mẫn: "Xong rồi."
Nụ cười ấy rạng rỡ vô cùng, ánh mắt cũng sáng ngời rực rỡ. Nàng hiếm khi nào cười vui vẻ như vậy.
"Trong mắt em, chỉ có công việc là quan trọng, còn sức khỏe của bản thân thì không sao à?" Giọng Khương Mẫn hơi nghiêm khắc, nỗi lo vốn kìm nén bấy lâu giờ bùng phát hết ra: "Tình hình hỗn loạn như vậy, em cũng dám lao vào nữa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!