"Nè, chị Tiểu Lâm, túi của chị đây, chị Tuyết Tư vừa bảo em đưa cho chị."
"Cảm ơn." Lâm Tự Thanh nhận lấy túi: "Áo khoác của em, chị đã giặt rồi."
Mễ Duy xua tay: "Em có hai cái lận, cái này em cũng không mặc tới đâu, hay là chị để ở chỗ làm đi, sau này nếu có quay đêm thì chị cũng có thể mặc ra ngoài mà."
Lâm Tự Thanh nhớ lại tối qua: "... Thật sự không cần đâu, cảm ơn em."
"Thế thì thôi vậy." Mễ Duy nói với giọng hơi tiếc nuối: "Lúc nãy nói là sắp họp rồi đó."
"Ừm, đi thôi."
Cuộc họp định kỳ thường tổ chức vào sáng thứ hai, hôm nay đặc biệt dời sang buổi chiều.
Sáng nay các nhóm lần lượt xuất dữ liệu từ buổi quay hôm thứ sáu tuần trước, sau khi cắt ghép biên tập, Khương Mẫn yêu cầu mọi người cùng xem qua một lượt.
Khi mọi người đến đông đủ, Khương Mẫn đi thẳng vào vấn đề: "Lần quay đầu tiên, mọi người đều đã xem qua, tôi không cần phải nói nữa, lần quay này rõ ràng là không đạt yêu cầu, nếu chỉ có nội dung như vậy, chắc chắn không thể bàn giao được."
"Dù thời gian khá gấp, nhưng vẫn phải rà soát lại trước, tạm dừng lại vài ngày. Bên hậu kỳ, chị Xuân và Tư Tư xem lại toàn bộ video đã quay trước đó, tìm thông tin cần thiết, rồi dựng lại. Do bên nhóm hậu kỳ ít người, những người bên tổ quay phim cũng tham gia cùng, nhóm dự án tiếp tục tìm ý tưởng mới."
Nếu không quay xong, có thể cả kỳ nghỉ Tết cũng chẳng nghỉ ngơi thoải mái được.
Bầu không khí trong phòng họp trở nên nặng nề, không ai nói lời nào một lúc lâu.
"Hôm nay đến đây thôi, tan họp."
Giang Tuyết Tư cùng Khương Mẫn cùng ra ngoài, vừa đi vừa thì thầm.
"Bên tổ quay phim, Giản Minh chẳng thèm ngó ngàng, chị Văn Hành còn phải đưa mẹ đi bệnh viện tái khám, chị Xuân thì tìm tôi than thở bên hậu kỳ thiếu người, làm không xuể."
"Vân Thư và Tiểu Lâm đâu?"
"Vân Thư bị Giản Minh cử đi làm việc khác rồi, Tiểu Lâm đang giúp một tay. Cái tên Giản Minh đó, có chút năng lực, nhưng không nhiều, đúng là gây hoạ mà."
"Cũng không phải ngày một ngày hai."
"Mà nói đi nói lại, cậu không sợ Tiểu Lâm bị anh ta chèn ép sao?"
"Sợ gì chứ, em ấy không phải kiểu người cam chịu bị bắt nạt đâu."
Người từng dám chắn đường cô khi mới mười mấy tuổi, hỏi cô có thể giúp đỡ mình không, làm sao có thể dễ dàng bị bắt nạt được.
Chỉ là... nghĩ đến những trở ngại trong lần quay này, lại nhớ đến đề nghị của Lâm Tự Thanh, Khương Mẫn khẽ thở dài.Tám giờ tối, xe buýt chậm chạp lắc lư hơn nửa tiếng mới tới trạm, Lâm Tự Thanh xuống xe, đi đến nơi nàng muốn đến.
Quán nướng Viễn Phương vẫn chưa có nhiều khách, cũng không thấy người nàng muốn tìm. Nàng vừa đi vừa nhìn quanh, cuối cùng đến được công viên nhỏ gần đó.
Trời lạnh thế này vẫn có không ít người dắt chó trong công viên, có một bóng người mặc áo khoác rách rưới, tóc dài ngang vai, đang dắt một con chó lớn màu đen khỏe mạnh.
Người chủ có thể lúc đói lúc no, nhưng chú chó thì được nuôi rất tốt.
Lâm Tự Thanh bước đến, hỏi như đang nói chuyện phiếm: "Chó này mấy tuổi rồi?"
"Một tuổi rưỡi." Người đó nói với giọng đắc ý: "Nó tên Bé Ngoan, thế nào, tôi nuôi nó cũng được đấy chứ?"
"Nuôi rất tốt, trước đây nhà tôi cũng có một con chó to, nhưng tiếc là nhà nghèo, không có gì cho nó ăn nên nó gầy lắm."
"Trước đây à? Còn bây giờ thì sao?"
"Có lần trời mưa to, sạt lở núi, nó đã hy sinh để cứu tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!