Chương 13: Mềm mại

"Tiểu Lâm, đang mơ màng gì vậy?"

"À... không có gì."

"Đây." Giang Tuyết Tư đưa cho nàng một ly nước nóng: "Ngoài trời lạnh thế này, vào trong đi."

"Cảm ơn chị Tuyết Tư."

Lâm Tự Thanh xoay người đi vào với cô ấy.

Đi về phía trước, Giang Tuyết Tư thấy Khương Mẫn và Ninh Nhu đang tán gẫu, nhướng mày, rồi quay sang nhìn Lâm Tự Thanh.

Lâm Tự Thanh rũ mắt xuống, như không nhận ra ánh mắt của cô ấy.

Giang Tuyết Tư khẽ thở dài một hơi: "À đúng rồi, Tết năm nay em có tính toán gì, có về nhà không? Cuối năm tuyết rơi liên tục, máy bay chắc dễ bị hoãn lắm đấy."

"Còn chưa nghĩ tới, đến lúc đó rồi tính." Lâm Tự Thanh thuận miệng trả lời một câu.

Quán ăn vỉa hè càng về tối càng đông, bảy tám giờ vẫn chưa nhiều người, gần đến chín giờ mới bắt đầu nhộn nhịp lên.

Mười giờ, lần lượt có những người lang thang mang thùng giấy và chai nhựa cũ đến đổi lấy bia, nhờ bà chủ Tống làm trung gian, những người trước đó đồng ý hợp tác ghi hình cũng đã ngồi xuống.

Giang Tuyết Tư gọi bia và đồ nướng, cười nhẹ nhàng, nói với những người đang cảnh giác nhìn cô ấy: "Mời ngồi xuống, xin phép làm lỡ chút thời gian của mọi người, chúng ta cứ trò chuyện tự nhiên là được rồi."

Cô ấy rất lịch sự, đối phương nhìn kỹ rồi mới kéo ghế nhựa đỏ ngồi xuống, ánh mắt lướt qua đồ nướng và bia vài cái, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Cô... mấy người muốn hỏi gì?"

"Trước tiên ăn chút gì đó cho đỡ đói đi, trời lạnh thế này mà."

Giang Tuyết Tư không vội vàng, đứng dậy rót nước, luôn giữ nụ cười ấm áp trên môi.

Lâm Tự Thanh cũng ngồi bên cạnh, tập trung điều chỉnh thiết bị, chọn góc quay và ánh sáng.

Ở bên kia, Du Huỷ và Vân Thư hợp tác. Du Huỷ hướng ngoại, hoạt bát, cũng đã nhanh chóng bắt chuyện được ngay.

Nhóm cuối cùng là trưởng nhóm hậu kỳ Từ Xuân và Giản Minh hợp tác với nhau.

Từ Xuân đảm nhiệm việc đặt câu hỏi, nhưng Giản Minh khoanh tay, hất cằm lên, vẻ mặt vênh váo không ai bằng.

Khương Mẫn không trực tiếp tham gia vào công việc, không khỏi nhíu mày lại.

Nhưng cô không can thiệp vào, trong quá trình ghi hình, cô không can thiệp vào chi tiết cụ thể, mọi thứ trên trường quay sẽ do Văn Hành kiểm soát. Ngoài ra, cô cũng có kế hoạch riêng của mình.

Cô nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện người các cô chờ đã đến.

Người này tên Trương Hạc Kiều, tuổi không lớn, để tóc dài vừa phải, nghe bảo là rất có tiếng nói trong nhóm này, cũng rất thân thiết với chủ quán Tống.

Khương Mẫn bưng hai ly trà nóng đưa qua, ngồi xuống: "Chào anh, anh Trương, tôi là Khương Mẫn, chúng ta có thể trò chuyện được không?"

Trương Hạc Kiều thản nhiên liếc nhìn cô rồi gật đầu.

"Đã ăn tối rồi sao?"

"Ăn rồi, nếu không thì còn đến đây xin ăn à."

Khương Mẫn coi như không nghe ra giọng mỉa mai trong lời anh ta: "Tết này anh có dự định gì không?"

Trương Hạc Kiều hơi ngạc nhiên: "Tết à... vẫn ở dưới gầm cầu thôi, còn đi đâu được nữa."

"Không quay về nhà sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!