Biên tập: Nguyệt Mẫn
Đại chiến cướp dâu
Không còn nghi ngờ gì nữa, quỷ hồn kia chính là con trai người phụ nữ này, theo mấy vị thím nói thì đó là Lưu Triều, Cố Diệp đuổi theo đến ngọn núi phía sau thôn: "Lưu Triều, tự ra đây đi, không phải anh muốn đi tìm vợ sao? Tôi có thể giúp anh."
Xung quanh yên tĩnh không hề có một chút ma quỷ nào, Cố Diệp mỉm cười nói: "Không ra, chờ vợ anh làm lễ xong, nửa tiếng nữa, sẽ không ai giúp được anh cả."
"Cậu là ai? Có thể nhìn thấy tôi sao?" Cái bóng đen cuối cùng cũng ra khỏi chỗ ẩn nấp, nhìn Cố Diệp đề phòng
"Tôi là Cố Diệp, là Cố Diệp trước nhà anh đây." Cố Diệp soi xét người này một chút, con mắt của Lưu Triều đã bắt đầu chuyển thành màu đỏ, quỷ khí đen ngòm toàn thân không hề giống như những con quỷ bình thường, sẽ nhanh chóng bị nhuốm đen rồi hóa thành lệ quỷ. Cố Diệp tính tới tương lại, một khi Lưu Triều bị nhuốm đen chắc chắn có không ít người vô tội phải chết.
Nhưng hung tàng hơn chính là cô vợ trẻ của anh ta, đó mới chính là con boss đang ẩn hình
Lưu Triều nhìn kỹ Cố Diệp: "Cậu là cái tên Cố Diệp đoán mệnh đấy?"
Cố Diệp thâm trầm đáp trả: "Người anh nói đó là sư huynh tôi, mà tôi cũng là Cố Diệp."
Lưu Triều có chút mơ hồ
Cố Diệp cười cười: "Sư huynh tôi nói, tìm một sư đệ tên là Cố Diệp, sau này thì tìm đồ đệ cũng tên là Cố Diệp, về sau ai chọc bọn tôi thì chọc đến cả ổ Cố Diệp, Cố gia ở khắp nơi sẽ lao đến."
Cuối cùng trên mặt Lưu Triều cũn có chút vui vẻ: "Tôi có nghe người nhà nói rằng Cố Diệp rất lợi hại, Cố Diệp là tiểu thần tiên!"
Cố Diệp híp ắt nhìn đỉnh đầu đầy khí đen của anh ta không trở nên đáng sợ hơn thì mới yên lòng: "Tôi biết, tôi có thể giúp anh."
Lưu Triều kích động nói: "Tôi có thể làm trâu làm ngựa báo đáp cậu, tôi sẽ làm quỷ nô rồi cậu muốn tôi làm gì cũng được. Lá gan Thúy Thúy rất nhỏ, bây giờ nhất định đang rất hoảng sợ, tôi muốn đi cứu cô ấy."
Cố Diệp không vui: "Tình yêu có thể khiến anh trở thành một kẻ điên cuồng vậy sao?"
Lưu Triều nói như đinh đóng chột: "Đúng."
Cổ Diệp đã hiểu, tình yêu có thể biến một con quỷ thành thứ đồ vật kém cỏi
"Ok thôi, cho tôi ngày tháng năm sinh của cô ấy."
Lưu Triều nghĩ nghĩ có vẻ hơi đắn đo: "Tôi không biết cụ thể, cô ấy là mẹo, sinh ngày ba tháng bảy, sinh vào giữa trưa. Cô ấy từng nói, người nào sinh vào giữa trưa ai cũng lớn gan mà chỉ có cô ấy nhút nhát."
Cố Diệp dựa vào lịch vạn niên tính một cái: "Biết đại khái là được, có đồ gì của cô ấy không? Nhanh, không đủ thời gian."
"Nhà tôi có!"
Cố Diệp chạy thẳng về phía nhà, Lưu Triều chỉ mới là quỷ nên không biết cách làm sao bay cho nhanh nên mới không đuổi kịp hai cái giò của Cố Diệp. Cố Diệp vội vã làm một đường chỉ quyết, một sợi kim tuyến hiện ra buộc vào thân Lưu Triều, kéo hắn chạy như kéo một con diều, hai phút xong đã tớ nhà hắn
Lúc này, linh đường nơi để người ta đến viếng vẫn còn đó, thi thể Lưu Triều đã nhập liệm, ngày mai đem hỏa táng. Bên cạnh còn có thêm một quan tài hiển nhiên là dành cho Lý Thúy, đáng tiếc, bây giờ vẫn trống. Mẹ Lưu Triều ngồi bên quan tài hắn khóc đến khô nước mắt, bà ngồi yên không nhúc nhích nhìn vào di ảnh của con bà, ánh mắt đờ đẫn, hệt như mục đích sống đã không còn
Lưu Triều đau lòng gọi một tiếng: "Mẹ!"
Mẹ hắn không chút phản ứng, Lưu Triều còn muốn gọi thêm thì Cố Diệp đã xiết chặc vòng kim tuyết trong tay kéo hắn đến gần: "Đừng gọi, bà không nghe được đâu."
Nhìn thấy Cố Diệp xa lạ, người dân đến giúp mới tới hỏi: "Cậu là?"
Cố Diệp không có nhiều thời gian giải thích với họ, đi thẳng vấn đề: "Cháu là sư đệ của Cố Diệp nhà bên, vừa rồi cháu nhìn thấy Lưu Triều, có vài câu muốn nói với cha mẹ của anh ấy."
Thôn dân lập tức cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo, ở trấn này quả thật là có người tên Cố Diệp, thần cơ diệu toán, còn biết xem phon thủy, chọn âm trạch, giải quyết cho thôn dân không ít chuyện. Nhìn dáng vẻ thằng bé này không giống như nói láo, nếu thật sự là sư đệ của người kia, nhìn thấy quỷ cũng không lạ
Ai ngờ Cố Diệp vừa dứt lời, người đàn bà mới còn ngồi sững sờ bên quan tài đột nhiên xông tới, từ trong nhà vọt ra như bị điên tóm lấy bả vai Cố Diệp, vành mắt đỏ au hỏi: "Con trai tôi về rồi sao? Cậu có thấy con tôi không? Con tôi nó nói cái gì? Có phải nó không cam lòng đúng không?"
"Đúng vậy." Bả vai cậu bị nắm đến phát đau, cậu cầm hai huyện đạo trên cổ tay của bà, tháo xuống, trấn an nói: "Cháu đến giúp anh ấy giành lại vợ, bác à, bác phải giúp cháu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!