Biên tập: Nguyệt Mẫn
======
Cố Diệp lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi, lấy một cây bút tiểu chu từ trong đó ra rồi ngồi xuống, vẽ một trận pháp trên mặt đất rồi đặt lá bùa vào trung tâm trận pháp.
Sau đó đứng dậy lui về sau một bước rồi vẽ một cái nhỏ hơn.
Lại đứng dậy, lại vẽ.
Triệu Bằng Vũ đứng một bên nhìn, phát hiện Cố Diệp vẽ trận pháp này theo thứ tự giảm dần, càng ngày càng nhỏ, càng lúc càng đơn giản nên khó hiểu hỏi: "Cố Diệp, cậu làm gì vậy?"
Cố Diệp vẽ xong trận pháp cuối cùng thì đứng lên, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với cậu ta.
Triệu Bằng Vũ đi qua: "Cần giúp hả?"
Cố Diệp kéo tay Triệu Bằng Vũ, mở đầu khác của bút chu sa ra một cây kim be bé. Triệu Bằng Vũ còn chưa kịp hiểu cậu muốn làm gì thì ngón tay đã tê rần: "Đù má! Cậu làm gì vậy?"
Cố Diệp nghiêm túc giải thích: "Mỗi trận đều cần một giọt máu, cậu khỏe mạnh hơn tớ, dương khí mạnh hơn tớ, dùng máu của cậu rất tốt."
Triệu Bằng Vũ nhíu mày: "Tớ thấy đơn giản là cậu sợ đau thôi."
Cố Diệp bị lộ tẩy cũng không phản bác, kéo tay Triệu Bằng Vũ nhỏ một giọt vào trận pháp sau đó đẩy ra: "Tránh xa chút coi, đừng cản đường."
Triệu Bằng Vũ mài răng, mẹ nó rốt cuộc cậu ta là loại bạn xấu xa cỡ nào!
Cố Diệp đứng trong trận pháp nhỏ nhất, nheo mắt lại, nhếch miệng cười lạnh: "Dương Minh đại khôi, Nguyên Cát văn xương, Âm Tinh thái cực, Thái Thượng tuyền cơ, nghe lệnh ta, quy vị!"
Cố Diệp vừa nói xong, ở một nơi cách hơn trăm cây số, một người trung niên đang nằm trên giường đột nhiên mở lớn mắt, trừng lớn đến mức con ngươi chỉ còn to như hạt đầu. Hắn không tin nổi đứng dậy, mở chiếc hộp tím trên bàn ra thì thấy lá bùa bên trong hiện lên một luồng sáng màu đen. Trong mắt hắn bèn lộ ra vẻ điên cuồng, đồng tiền cầm trên tay bỗng biến thành trường kiếm, hắn cầm lá bùa lên, vừa cầm vừa hoa tay múa chân.
Tấm bùa giấy hắn cầm lên vốn còn đang ỉu xìu như rau chân vịt không đủ nước, đột nhiên thẳng tắp trong chớp mắt.
Cố Diệp nghiêng đầu như cảm ứng được gì đó, khóe miệng cậu nhếch lên, lại bước về trước một bước, đứng ở vòng tròn tiếp theo, bút chu sa vẽ thêm vài nét đơn giản:
"Phi cương nhất hấp, vạn quỷ phục tàng, bách quỷ mau nghe lệnh, quy vị!"
Người trung niên cũng cảm giác được âm khí u ám bên cạnh mình, hắn hệt như rơi vào vũng bùn, linh khí càng lúc càng ít, đè ép làm cho hắn không thở nổi. Âm phong dưới bàn chân lại càng lúc càng lớn dần, hắn vội vàng vừa niệm vừa nhảy, một tay xòe tấm bùa ra đốt rồi đổ tro tàn vào trong nước, nhịn cơn buồn nôn mà uống hết mới có cảm giác tốt hơn một chút.
Cố Diệp lại mím môi bước thêm bước nữa, thất linh đấu trận, một bước này càng mạnh mẽ hơn, tấm bùa màu máu kia dần chuyển thành vàng, mỗi bước Cố Diệp tiến lại càng gần, nó càng run mạnh hơn hệt như sợ hãi, nhìn thôi cũng thấy quỷ dị vô cùng.
Người trung niên thở dốc một hơi, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu như có cái gì đó ép xuống, hắn cảm nhận được quỷ khí dày đặc ở ngay phía trên bèn cắn răng leo xuống bàn, lấy ra một cây kiếm gỗ đào lâu đời quý giá rồi dùng hết sức lực đâm lên. Lực phía trên đột nhiên dừng một chút, trong ánh mắt của gã trung niên chợt trở nên vui mừng, hi vọng vừa mới lóe thì năng lượng kia đột ngột tăng lên gấp bội, hệt như có thứ gì đó mạnh mẽ nện xuống khiến cho kiếm gỗ đào "rắc" một tiếng nứt ra, người trung niên hét lên thảm thiết, tay cũng trở nên vặn vẹo mất tự nhiên, gãy mất tiêu rồiii.
Cố Diệp che miệng, bước chân vẫn không ngừng lại, mãi cho đến bước thứ sáu thì cậu mới ngưng, nghiêng đầu, hệt như lại cảm ứng được thứ gì đó. Triệu Bằng Vũ cũng không dám lên tiếng quấy rầy, cậu ta sợ Cố Diệp xảy ra chuyện gì thì không thể ăn nói với Cố gia.
Cố Diệp dừng mười mấy giây, đột nhiên cười: "Cái này mệnh vững nhỉ, về đấu pháp thì lão tử đây chưa bao giờ thua." Rốt cuộc cậu nhấc chân, đứng vào trận pháp cuối cùng, một chân giẫm lên tấm bùa giấy: "Tứ thánh du dịch, Thất Sát hậu tùy, Ngũ Đến thiên ma, Bát Động quy y. Thiên quan địa trục, thiên binh địa binh, nghe lệnh ta, quy vị, tru sát!"
Hai chữ cuối cùng vừa dứt, toàn bộ đại sảnh lập tức nổi lên một trận âm phong, bây giờ đang còn giữa trưa mà Triệu Bằng Vũ và dì Vương vây xem lại cảm thấy một trận gió lạnh lẽo. Cố Diệp bình tĩnh đứng nơi đó, tóc không gió mà bay, đôi mắt có con ngươi đen láy, thấp thoáng còn mang theo nụ cười nhè nhẹ, phối với khuôn mặt tinh xảo của cậu giống như ác quỷ giáng thế, không hiểu sao lại cảm thấy có chút tà khí.
Gã trung niên hạ chú trực tiếp nôn ra máu rồi ngã xuống đất, tay chân vặn vẹo đã bị gãy thành mấy khúc. Hắn nhìn tấm bùa giấy rồi kinh hãi nôn ra hai ngụm máu, trợn hai mắt hôn mê bất tỉnh.
Cố Diệp nhặt lá bùa trên mặt đất, lấy chiếc bật lửa từ trên bàn, đi đến một góc đốt đi rồi dặn dò người vẫn còn đang chấn kinh: "Mấy ngày này tốt nhất dì đừng ra khỏi cửa, nghe thêm một ít Kinh Kim Cương, tiền còn thiếu đưa cháu sau là được."
Cố Diệp gọi Triệu Bằng Vũ: "Đi, đi ăn, tớ mời cậu canh rùa coi như bồi bổ cơ thể."
Triệu Bằng Vũ phản ứng kịp thời, hai tay bóp lấy cổ Cố Diệp: "Tớ không có yếu đuối như thế nhé!"
"Vậy sau này cậu cùng tớ trảm yêu trừ ma, làm kho máu di động được không?"
"Cậu nghĩ hay lắm! Cứ thế mà xong chuyện à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!