Chương 16: Vụ Tàn Sát Cực Kỳ Bi Thảm

Biên tập: Nguyệt Mẫn

_CHƯƠNG 34_

Vụ tàn sát cực kỳ bi thảm

Con rối nọ không ngờ rằng kẻ này không chỉ không sợ mà còn đá nó ác như vậy, nó nằm trên mặt đất trừng mắt nhìn Triệu Bằng Vũ năm giây. Sau đó mặc cho Triệu Bằng Vũ đang nhìn một cách dữ tợn, nó xoay người lại, dùng cả tay cả chân để bò, bò thật nhanh.

Triệu Bằng Vũ tức giận đuổi theo, giẫm nó xuống đất: "Dọa ông đây mà còn dám đi, không để lại mặt mũi cho ông à?"

Cố Diệp vội vàng kéo cậu ta ra, nhấc con rối chỉ còn một cánh tay từ dưới đất lên, vỗ vỗ bụi trên người nó: "Cậu nhẹ nhàng một chút đi, nó vẫn còn là đứa trẻ."

Triệu Bằng Vũ cười lạnh: "Còn tớ là em bé đây này!"

Cố Diệp im lặng: "Tớ biết, cậu là đứa bé to xác, nhưng nó thật sự là một đứa trẻ."

Triệu Bằng Vũ xì một tiếng, có vẻ như rất coi thường con quỷ nhỏ này, sau khi phát hiện mình cũng có thể đánh quỷ, khí tràng của bạn học Triệu Bằng Vũ lan xa mười tám mét, bây giờ hệt như chiến thần chỉ muốn đánh với quỷ một trận.

Con rối bị Triệu Bằng Vũ dọa, sợ hãi khóc òa lên. Tiếng khóc như phát ra từ cổ họng, vừa trầm vừa khó chịu, lại kỳ dị chói tai làm cho người nghe ong ong cả đầu. Thế nhưng đây thật sự là một đứa trẻ. Triệu Bằng Vũ trợn mắt: "Đù má! Là em bé!"

Cố Diệp liếc mắt: "Đã nói đó là trẻ con mà cậu không tin!"

Lúc này, đột nhiên tiếng hát của một bé gái cất lên: "Mười đứa nhỏ cùng nhau ăn cơm, một tên mắc nghẹn chết còn lại chín. Chín tên thức muộn trong đêm, một tên ngủ quên còn lại tám. Tám đứa nhỏ đi chơi, một tên bị bỏ lại còn lại bảy. Bảy đứa nhỏ đi đốn củi, một tên bị chặt làm hai nửa còn lại sáu..."

(Theo bài đồng dao: Ten little nigger boys went out to dine. Các bạn nghe trên yt để có thêm cảm giác nhé =) )

Trong không khí ma quái vắng lặng, giữa mảnh sân yên tĩnh chợt vang lên câu hát đồng dao rõ ràng như vậy, vẫn là giọng hát non nớt của một cô bé, nghĩ cũng biết, nửa đêm nửa hôm không thể có bé gái nào đến đây được. Triệu Bằng Vũ hồi hộp: "Cái quỷ gì vậy? Quỷ hát hả?"

Cố Diệp nhíu mày: "Giống như một bài đồng dao kinh dị."

Khúc đồng dao vang lên cách bọn họ mỗi lúc một gần, càng nghe càng rõ: "Sáu đứa chọc tổ ong, một tên ong đốt còn lại năm. Năm đứa vào bệnh viện, một tên ở lại còn lại bốn. Bốn đứa đến bờ biển, một tên bị cá mập ăn còn lại ba."

Triệu Bằng Vũ nghe khúc đồng dao mà rợn cả da gà: "Có phải bài đồng dao này ám chỉ cái gì không? Sao lại có thể chết không tử tế như thế được?" Y cảnh giác nhìn xunh quanh: "Tớ cứ cảm thấy ở đây giống như là... chỗ nuôi trẻ em phi pháp."

Cố Diệp nhìn quỷ nhỏ đang òa khóc trên tay, sa sầm mặt nói: "Đúng vậy, quỷ ở đây đều là trẻ con, tay chân lại không được đầy đủ, tớ có hỏi, chúng nó đều nói là bị lừa bán đi. Có đứa bị móc nội tạng chết tại chỗ. Có đứa bị đánh gãy xương để lớn lên tay chân dị dạng rồi đưa đến chỗ này chỗ nọ ăn xin, chịu không nổi nên mới chết ở nơi này. Nói quỷ trạch đáng sợ chẳng bằng nói lòng người hiểm ác, lợi dụng nơi đây âm u vắng vẻ để làm chuyện táng tận lương tâm."

Triệu Bằng Vũ đen mặt mắng to một câu: "Đúng là bọn súc vật!" Lại nhìn con rối trong tay Cố Diệp, Triệu Bằng Vũ không nhịn được bèn đưa tay phủi phủi bụi trên người đứa nhỏ: "Xin lỗi, đạp có đau không?"

Con rối nhỏ không ngờ rằng Triệu Bằng Vũ sẽ xin lỗi nó, tiếng khóc cuối cùng cũng dừng lại, nhưng cơ thể vẫn sợ hãi vùng vẫy, nó vẫn muốn chạy trốn.

Cố Diệp lấy một cái bình nhỏ từ trong túi, lôi hồn phách của quỷ nhỏ bên trong ra: "Chờ giải quyết xong chuyện này anh sẽ đưa các em đi đầu thai, các em có thể nói cho anh biết ai đã bắt mấy đứa đến đây không?"

Đứa bé sợ hãi vùng vẫy không chịu phối hợp, Cố Diệp không còn cách nào khác, chỉ có thể nhét lại vào trong bình

Lúc này, bóng đỏ lóe lên, Hồng Đậu đem về một con quỷ nhỏ: "Thiếu gia, bắt được rồi."

Đứa bé ôm một con thỏ bông trong ngực, Cố Diệp có thể cảm nhận rõ được trong con thỏ bông này có khí tức của linh hồn còn sống. Cậu giật lấy con thỏ bông, móc hồn phách ra nhìn thử, là một người xa lạ tuổi không lớn lắm, có vẻ không chênh lệch với Hạ An là bao. Kẻ bị kéo ra lập tức khóc lóc: "Trời ơi, mình vừa nằm mơ thấy mình biến thành một con gấu đồ chơi!"

Cố Diệp nghiêm mặt đá đối phương một cái, ghét bỏ nói: "Anh không phải nằm mơ mà là tìm đường chết đấy! Đi thám hiểm quỷ trạch à! Bạn học của anh đâu rồi?"

"Tôi, tôi không biết!" Người kia hoảng sợ nhìn bốn phía: "Tại sao tôi lại ở đây, không phải tôi đã về nhà rồi sao?"

Cố Diệp mệt mỏi ấn đầu hắn xuống: "Thất linh hộ mệnh, thượng nghệ tam thanh, về!"

Người kia nhoáng cái đã biến mất, đứa nhỏ không thấy đồ chơi mình đâu lập tức òa lên khóc lớn. Cố Diệp cầm đầu nó lên, trừng mắt hù dọa: "Mấy kẻ bị các ngươi bắt đi đâu rồi? Nếu không nói, ta sẽ..." Con mắt của đứa nhỏ này trống trơn, dù không có ánh mắt nhưng vẫn có thể thấy được nó đang hoảng sợ. Cố Diệp nói được nửa câu thì không nói nữa, ôm đứa nhỏ vào ngực, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi được rồi đừng khóc, không phải muốn có đồ chơi à, anh sẽ mua cho em, mua cả một xe luôn."

Triệu Bằng Vũ không thấy gì thì sốt ruột nói: "Tớ không thấy gì cả, cậu cho tớ xem với!"

Cố Diệp ấn lên ấn đường của Triệu Bằng Vũ một cái, mở mắt âm dương cho cậu ta giúp cậu ta thấy rõ đứa nhỏ thê thảm trước mặt. Triệu Bằng Vũ không thèm sợ hãi, chỉ thấy một cơn tức giận xộc lên não: "Một đám súc vật, bắt bọn chúng xử bắn tám trăm lần cũng không đủ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!