Chương 14: Chạy Trần Truồng Hơn Ngàn Năm

Biên tập: Nguyệt Mẫn

_CHƯƠNG 32_

Chạy trần truồng hơn ngàn năm

Cố Diệp khó chịu muốn chết, cái thói xấu này là sao vậy, chạy từ xa tới đây rồi lại giả vờ như không biết gì?

Quỷ Tướng đại ca hơi do dự một chút rồi đưa cho Cố Diệp một cái chuông nhỏ: "Cần giúp gì thì cứ gọi ta."

Cố Diệp nhìn chiếc chuông nhỏ đã được truyền sức mạnh linh hồn vào, dù có rung ở đâu thì quỷ cũng đều nghe được, xem như là tặng cậu một vật hộ thân. Nhờ người giúp đỡ thì đầu tiên phải tặng quà trước, Cố Diệp cười cười nhận lấy: "Rồi sao?"

Quỷ Tướng trầm giọng nói: "Hai chuyện, một, không được nói cho chủ thượng sự tồn tại của ta."

Khóe miệng Cố Diệp giật giật một cái: "Chủ thượng? Kiểu xưng hô này... Ngươi chết bao nhiêu năm rồi?"

"Lâu quá, không nhớ."

Cố Diệp im lặng, được rồi, lý do này chấp nhận được: "Tại sao không nói cho anh ấy?"

"Ngài ấy không muốn nhìn thấy những thứ như thế này, cũng không thể khống chế được đồ vật bên người."

Cố Diệp nhíu mày, tính cách Úc Trạch là như vậy sao? Nhìn anh có vẻ rất ôn hòa mà. Cậu nghi hoặc: "Vậy ngươi đi theo anh ấy làm gì?"

"Chủ thượng đã cứu ta ba lần, ta bảo vệ ngài ba kiếp."

Cố Diệp trầm ngâm, cảm khái nói: "Được, ta hiểu rồi, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi. Còn chuyện thứ hai?"

Quỷ Tướng dừng một hồi lâu rồi mới ấp úng hỏi: "Có thể, cho ta... mượn ít tiền được không?"

Cố Diệp: "Phụt!"

Quỷ Tướng thấy vẻ mặt Cố Diệp như vậy bèn ôm quyền với cậu rồi quay người định đi, Cố Diệp vội vàng ngăn hắn lại: "Quỷ đại ca! Ngươi chờ một chút!"

Quỷ Tướng đưa lưng về phía Cố Diệp đứng chờ thật.

Cố Diệp lấy bùa và bút chu sa từ trong ngăn kéo, vẽ một phù chú giấu quỷ khí đưa cho quỷ đại ca ngoài cửa sổ, chỉ sợ hắn cứ đi lại như vậy trong thế giới đầy dương khí thế này thì sẽ bị người của giới huyền thuật bắt đi mất.

"Mai ta sẽ đốt tiền cho ngươi, yên tâm đi, chuyện ta đồng ý thì sẽ làm được."

Quỷ Tướng đại ca ôm quyền với Cố Diệp rồi cầm cây đại đao bay vụt đi, không ngừng lại một giây nào. Cố Diệp nghĩ nghĩ, dù đã gặp hắn mấy lần nhưng trừ mặt nạ ra thì trên người chỉ có một luồng khói đen bao phũ. Dù sao thì đại ca này cũng đã chết hơn ngàn năm rồi, nói cách khác, đại ca không được ai cúng tế nên nghèo đến mức quần áo cũng không có để mặc?

Đù má! Chạy trần truồng hơn ngàn năm luôn!

Cho dù phải chạy trần truồng như vậy nhưng vẫn muốn báo đáp ân nghĩa, Cố Diệp thật sự kính nể vị quỷ đại ca này vô cùng.

Sau khi đóng cửa sổ, Cố Diệp nhét một miếng giấy vào bên trong chuông nhỏ để nó khỏi kêu, lại tháo xuống một viên trân châu trên chuỗi hạt ở tay mình rồi thay cái chuông vào. Cậu xoay xoay cổ tay, nhìn kiểu phối hợp cũng rất được, khóe miệng không khỏi mỉm cười. Lúc này, cậu mới thả chị gái trong bình sứ nhỏ ra, định bụng trò chuyện một chút.

"Còn chưa biết tên ngươi là gì."

"Ta không có tên." Hồng y mỹ nhân dịu dàng đứng ở một góc, giọng nói rất hay, giống như sự êm dịu vốn có của con gái Giang Nam.

Cố Diệp nghĩ nghĩ: "Vậy gọi là Hồng Đậu nhé? Khi nhìn ngươi ta lập tức nghĩ đến chữ Hồng Đậu này, rất đẹp."

Hồng y mỹ nhân nhẹ nhàng cúi đầu: "Hồng Đậu cảm tạ chủ nhân ban tên."

Cố Diệp thở dài, vừa rồi là chủ thượng giờ là chủ nhân, nghe đau răng quá: "Nếu ngươi muốn theo ta thì gọi ta là thiếu gia là được, còn nếu ngươi có nơi muốn đi ta vẫn có thể giúp ngươi đến chỗ cần đến."

Hồng Đậu lắc đầu, vẫn giữ ý nghĩ ban đầu: "Không đi, thế giới này không có chỗ để đi nữa, theo thiếu gia là được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!