Chương 12: Cố Diệp Em Muốn Yêu Người Này!

Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: Vân Tình Cung

=====

Cố Diệp xuống xe trước cổng nhà Úc lão gia, quan sát tòa tứ hợp viện này một chút rồi mới sợ hãi cảm thán: "Quả là một vùng đất có phong thủy trù phú, ngọa hổ tàng long."

Cổng chính được mở ra, một người mặc đồ màu lam mang phong cách thời Đường, tóc đã hoa râm cười ha hả chào đón: "Thiếu gia về rồi à, đây là?" Nhìn thấy Cố Diệp sau lưng Úc Trạch, ông sững sờ, đây là lần đầu tiên Úc Trạch dẫn người về nhà.

"Cố Diệp, là đại sư cháu mời tới. Đây là chú An."

Cố Diệp cười chào hỏi: "Chào chú An ạ, ngài Úc mời cháu đến xem tranh."

"Là đại sư đã cứu thiếu gia Bằng Vũ à?" Chú An vui mừng nói: "Đúng là tuổi trẻ tài cao, Cố đại sư, mời vào."

Cố Diệp cười xấu hổ, tuổi trẻ tài cao cái gì chứ, đây là lần đầu tiên có người dùng câu này khen cậu, ai cũng nói cậu toàn làm mấy việc không đàng hoàng.

Rảo bước vào cổng, băng qua sân trước, đi đến cửa thùy hoa là vào được nội viện. Hai bên đều là sương phòng, có mấy người làm còn đang treo đèn lồng trước cửa ra vào. Úc Trạch quay đầu nhìn Cố Diệp bị tụt về sau nửa bước: "Đây đều là phòng sách của cha tôi, ngay cả mấy phòng bên cạnh cũng được ông trưng bày sách vở và tranh chữ."

Cố Diệp thật tình khen ngợi: "Úc lão gia thông thái như vậy, sách nhiều cũng là chuyện thường."

Cố Diệp càng đi vào càng thấy bội phục, sâu trong lòng cảm thán Úc gia không hổ là dòng dõi Nho học. Tất cả kiến trúc đều theo phong cách ngày xưa, từ bàn đá, băng ghế đá cho đến hành lang được điêu khắc bằng gỗ tinh xảo, tất cả đều thể hiện trình độ của vị chủ nhân và nội tình rộng lớn của gia tộc. Ngoài ra, giá trị của một tứ hợp viện rộng lớn cách không xa thủ đô như thế này chắc chắn là không hề nhỏ.

Khó có nhất là vùng trời trên không có một tầng sắc vàng, chỉ có phúc đức dày rộng mới hình thành được chuyện tốt như vậy. Úc gia có tiền lại hay làm việc tốt, có thể thấy được bản tính của con người nơi đây.

Lại đi thêm mấy chục bước thì đến được chính phòng: "Giấu gió tụ nước, tứ linh trấn trạch, phong thủy tốt! Ngài Úc, đến tháng mười một đứng trên mái nhà anh có thể xem được duyệt binh không?" Cố Diệp cảm khái xong thì nói xàm một câu, tò mò vô cùng.

Khóe miệng Úc Trạch nhẹ nhàng cong lên, mỉm cười nói: "Lát nữa cậu có thể đi xem thử."

Cố Diệp khó hiểu nhìn anh một cái, tùy tiện vậy cũng được sao?

Úc Trạch gật gật đầu, ra vẻ như không có vấn đề gì nghiêm trọng, thích làm thì làm thôi.

Cố Diệp lắc đầu quầy quậy, đang đi dạo ở nhà người ta, làm thế là không lễ phép.

Cố Diệp được Úc Trạch đưa đến sân sau, vừa bước vào cửa đã phát hiện ra bóng lưng quen thuộc đang ngồi xổm bên bờ ao, bước chân Cố Diệp chậm dần, đi qua xem xét, chỉ muốn đưa chân đá cho một cái: "Tên thiếu đạo đức kia!"

Trong ao có một con cá chép trông hơi đần độn, Triệu Bằng Vũ đang cầm cần câu định câu con cá chép kia lên.

"Ôi ~ Đại tiên đến rồi đấy à!" Triệu Bằng Vũ cười hề hề xấu xa: "Mai tớ đi câu cá nên giờ thử một chút."

Cố Diệp im lặng, phải nói là quá thất đức.

Triệu Bằng Vũ ngẩng đầu hỏi: "Cậu đi với tớ không?"

Cố Diệp cảm thấy hứng thú nên nói: "Đi, mai đi chung."

"Nghe nói cậu đi trải nghiệm cuộc sống dân gian, thế nào, có bị cháy đen không?"

"IQ cao thì sao mà đen được."

Triệu Bằng Vũ sờ lên mặt mình, im lặng trợn mắt, nhìn như cậu chơi bóng bị đen rồi

Úc Trạch nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi hỏi Cố Diệp: "Cậu cứ nghỉ ngơi ở đây một chút, lát nữa sẽ có người đến gọi cậu."

Cố Diệp gật đầu: "Nếu ngài Úc bận thì cứ làm đi, đừng để ý đến em."

Úc Trạch cười: "Được, à phải rồi, bánh ngọt lần trước có ngon không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!