Chương 8: (Vô Đề)

Tâm trạng ta ổn định lại, có chút bực bội chẳng buồn che giấu.

"Diệp Lan Nhân, trước kia ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với nàng. Nàng có thể cho ta một cơ hội để bù đắp được không?"

Ta sững người.

Lại là chiêu gì nữa đây?

Lùi một bước để tiến ba bước, đúng là trò mới mẻ.

Ta bật cười:

"Hoàng thượng nói đùa rồi. Ngài là bậc đế vương, có quyền lực chí cao vô thượng, muốn gì mà không được? Chuyện nhỏ như vậy, thật không đáng để ngài bận lòng."

Hắn vùi đầu vào hõm cổ ta, cách một lớp áo vẫn cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn phả lên da thịt.

"Ta vốn là kẻ khắt khe, không giỏi dịu dàng, cũng lười nói chuyện. Tính cách ta xa cách, sinh ra đã lạnh nhạt, có được gì cũng không hơn người khác là bao."

"Ta từng cho rằng, làm hoàng đế, tất phải như vậy. Mọi người, mọi việc, đều phải nằm trong tính toán của ta."

Hắn nói nhỏ nhẹ, rồi khựng lại.

Bàn tay xương khớp rõ ràng đang ôm lấy ta chợt nới lỏng ra một chút, hắn nhìn thẳng vào mắt ta, rồi cất lời:

"Diệp Lan Nhân… phải làm sao đây, ta hình như ngày càng để tâm đến nàng rồi.

Hắn lại nói… hắn để tâm đến ta.

Dù ta có vô cảm thế nào, cũng hiểu được ý nghĩa ẩn trong câu ấy.

Giọng nói nhẹ như lông hồng, vô tình đáp xuống nơi sâu kín nhất trong lòng ta.

Không hiểu vì sao, lại khiến lòng ta thoáng xao động.

Một chút hỗn loạn, thứ cảm giác mà từ lâu ta đã không muốn chạm vào nữa.

Ta nhân lúc hắn phân tâm, vội vàng đẩy hắn ra, lùi về sau mấy bước, thầm điều chỉnh lại cảm xúc đang hơi chao đảo trong lòng.

Ta vốn không thích những thứ cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát của bản thân.

Ổn định lại tâm trí, ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên như chẳng hề bị ảnh hưởng.

"Ta tên là Lan Nhân – là Lan Nhân thì ắt sẽ kết cục như lan tàn liễu rụng."

"Còn ngài tên là Lương Thần – vốn chỉ là thời khắc đẹp ngắn ngủi, không có thực."

"Nếu một đoạn tình cảm đã biết trước là không có kết quả, thì hà tất phải dây dưa mãi?"

Trong mắt Mặc Lương Thần phản chiếu rõ khuôn mặt ta, tựa như trong đó có cả một đời của ta, sáng tỏ mà lạnh lẽo.

"Ta không tin."

Giọng hắn chắc nịch đến mức khiến lòng ta hơi chấn động.

Có lẽ hắn có phần thật lòng, nhưng điều ta mong muốn không phải là chân tình… mà là tự do.

Cả đời ta, không nên bị nhốt trong bốn bức tường lạnh lẽo của hoàng cung này.

Hắn từng nói hoàng đế vô tình, vậy mà giờ lại bình thản đến bên ta, thổ lộ lòng mình, thật sự khiến người ta khó hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!