Chương 7: (Vô Đề)

Mặc Lương Thần cho rằng ta quá lo chuẩn bị hôn sự cho Sương Giáng mà sinh bệnh, ba ngày hai bữa lại cho người mang canh bổ đến, thậm chí bất chợt ghé qua xem ta có chịu ăn không.

Sương Giáng thì khóc mãi không thôi:

"Điện hạ, nô tỳ không muốn rời xa người… Hay để thêm vài năm nữa, nô tỳ vẫn muốn hầu hạ người thêm chút nữa…"

"Sương Giáng, nếu muội chờ nữa, chỉ là thêm một tuổi, chậm một duyên. Được gả cho người muội yêu là phúc khí. Điều ta không có được, ta muốn để muội có thể nắm lấy…"

Ta chưa nói xong, Mặc Lương Thần đã bước vào điện, ngắt lời:

"Lời đó là ý gì?"

Giọng hắn mang theo áp lực rõ rệt.

"Nghĩ sao thì là vậy."

Ta không giấu sự khó chịu.

Ta thực sự ghét người khác can thiệp vào quyết định của mình.

"Nàng là Vân phi của ta."

Giọng hắn mang theo tức giận bị đè nén.

"Nhưng ta là Lan Nhân của huynh ấy."

Một cơn giận không tên dâng lên trong ta.

Hắn giam cầm ta trong cung, ép ta cắt đứt với Mặc Ngôn Thần, rồi lại dám nói lời ấy sao?

"Diệp Lan Nhân, nếu nàng còn tình cảm với đệ ấy… Vậy còn ta thì sao?"

Ta bỗng thấy hắn càng lúc càng nực cười.

Chẳng lẽ hắn tưởng, chỉ cần cùng ta thả vài chiếc diều, làm vài bữa cơm, là có thể xóa sạch tất cả những điều tàn nhẫn mà hắn từng làm với ta sao?

Hạt Dẻ Rang Đường

Đế vương… vốn không xứng có tình.

Câu nói ấy, ta khắc ghi cả một đời.

"Người là hoàng thượng, thần thiếp là Vân phi."

Ta cúi thấp mi mắt, chậm rãi trả lời.

Hắn khẽ nhắm mắt, như đang ra sức đè nén điều gì đó.

Khi mở mắt lần nữa, trong đáy mắt đã là một mảnh phẳng lặng.

Hắn nhìn ta một cái thật sâu, rồi không chần chừ xoay người bước thẳng ra ngoài.

"Điện hạ…"

Sương Giáng khẽ gọi, vẻ mặt đầy lo lắng,

"Người và hoàng thượng… thực sự không thể nữa sao?"

Ta chỉ cười nhẹ, vỗ vỗ vai nàng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!