Trong ngục Thận Hình Ti, tối tăm ẩm ướt, từng đàn chuột chui ra rúc vào.
Ta tựa hờ vào tấm đệm rách, lòng lặng như nước.
Từng làn suy nghĩ lượn lờ như mây, cuối cùng rơi lại trên lòng bàn tay ta, ngón tay vẫn còn in hằn vết bầm vì lạnh, vì nắm chặt mà run rẩy.
Sương Giáng chắc hẳn sẽ không sao, nhưng đêm nay… tất sẽ phải chịu chút khổ hình rồi.
Ta âm thầm suy tính.
Vừa qua canh một, cửa ngục đã bị mở ra.
Một cung nữ đến truyền lệnh: hoàng hậu muốn đích thân thẩm vấn.
Dựa theo cách nàng ta ra tay lúc nãy, việc dùng tư hình cũng chẳng phải chuyện gì bất ngờ.
Hai lão ma ma bước tới, một người giữ chặt ta, người còn lại xách theo một thùng nước, còn thái giám thì cầm lấy roi da, chờ lệnh.
Lệnh vừa ban xuống, roi liền quất thẳng lên lưng.
Da thịt rát buốt, đau đấy, nhưng ta vẫn gắng chịu được.
"Ngươi có nhận tội không?"
Giọng hoàng hậu từ sau rèm truyền tới, nóng nảy đầy sốt ruột.
"Không nhận."
"Tiếp tục!"
Một roi, rồi hai roi… rồi năm roi…
Từng nhát roi quất xuống càng lúc càng mạnh.
Những vết thương dần chồng chất, chiếc áo lụa trắng ban đầu cũng đã loang lổ vết máu.
Có lẽ từ sau khi vào cung đến nay ta chưa từng rèn luyện thân thể, nên chỉ hơn hai mươi roi mà đã thấy kiệt sức.
"Ngươi nhìn xem dáng vẻ ngươi bây giờ, đúng là chật vật không chịu nổi. Đây chẳng phải là Vân phi nương nương, người từng độc chiếm thánh sủng đấy ư?"
Hoàng hậu mỉa mai, giọng đầy cay độc, rồi sai người mang đến một chiếc gương đồng, đặt thẳng trước mặt ta.
Ta nhìn vào mặt gương, khuôn mặt không son phấn tái nhợt như tro tàn.
"Ào!"
Một thùng nước đá tạt thẳng lên người ta.
Cái lạnh ban đầu khiến ta tê dại, nhưng ngay sau đó là cơn đau xé rách da thịt, từng vết thương như bị xát muối.
"Bổn cung hỏi ngươi lần cuối, ngươi có nhận tội không?"
Ta nghiêng mắt nhìn bầu trời ngoài khung cửa sổ, trời đã xám xịt, nếu thuận lợi thì Sương Giáng có lẽ đã sắp quay về.
Ta nhắm mắt lại, giọng khàn đặc:
"Không nhận."
"Thật là không biết điều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!