Ta có chút khó chịu nhìn về phía hắn, hắn cũng đang ngây người, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc rõ rệt, cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Mặc Lương Thần?" ta thử gọi hắn một tiếng.
Lời vừa thốt ra, mọi người lập tức quỳ rạp xuống, xung quanh lại rơi vào một khoảng yên lặng đến nghẹt thở.
Chắc hẳn rất ít ai từng dám gọi thẳng tên hắn như vậy, nên một tiếng "Mặc Lương Thần" kia đã đủ khiến mọi người hãi hùng.
Hắn bỗng tiến lại gần.
Lúc ta hoàn hồn lại thì áo choàng lông hồ ly của hắn đã khoác lên vai ta.
Quả thật, ấm áp vô cùng.
"Bây giờ nàng càng ngày càng to gan rồi, đến cả ta mà cũng dám trêu."
Giọng hắn nhẹ nhàng, như đùa như thật, khiến người ta không kịp thích nghi.
Rồi hắn quay đầu nói với thái giám:
"Trẫm sẽ dùng bữa cùng Vân phi. Đi chuẩn bị đi."
Dứt lời, hắn thản nhiên bước vào trong điện, không nói thêm một lời.
Ta và Mặc Lương Thần vừa ăn vừa trò chuyện dăm ba câu rời rạc, chẳng mấy chốc đã dọn lên bốn năm món.
Ta liếc qua, toàn là đồ thanh đạm nhạt nhẽo, quả thật không hợp khẩu vị.
Tháng Chạp trời lạnh, lẽ ra nên ăn thứ gì cay cay mới ấm người.
Ta xoa xoa tay, chào hắn một tiếng:
"Ngài chờ một chút, ta đi làm thêm vài món."
Bước vào tiểu trù phòng, khói dầu bốc lên cay xè mắt khiến ta hoa cả lên.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta vội vã tăng tốc, mất gần một tuần trà mới xong ba món nhỏ. Lúc này bụng cũng đã bắt đầu réo lên, ta hấp tấp quay trở lại điện.
Mặc Lương Thần vẫn ngồi nơi bàn tiệc, chẳng hề động đũa.
Vừa bưng món ăn vào, ta vừa giới thiệu:
"Đây là món nổi tiếng nhất của Lương quốc ta…"
Hắn chăm chú lắng nghe, bỗng xen vào một câu:
"Nàng sống trong nhung lụa từ nhỏ mà cũng biết làm mấy thứ này à?"
Sống trong nhung lụa?
Hắn thực sự cho rằng ta là một công chúa vô ưu vô lo, chưa từng khổ đau à?
Ta khẽ cười:
"Chỉ là hứng thú mà thôi."
Câu nói ấy khiến không khí lại lắng xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!