Xuân qua thu đến, thời gian trôi nhanh như bóng câu. Vào một ngày rất đỗi bình thường, nàng thay mặt hoàng hậu hỏi ta một câu.
Ta nhìn nàng rất lâu, chẳng thấy một tia bất mãn nào trong mắt nàng. Ta hiểu ra, trong lòng nàng, ta chưa bao giờ là không thể thiếu.
Ta thở dài, trả lời nàng:
"Tình cảm… đâu phải cứ muốn là có."
Ta cố tỏ vẻ như không hề để tâm, rồi thử thăm dò nàng:
Hạt Dẻ Rang Đường
"Diệp Lan Nhân, nàng có biết tại sao ta lại ban cho nàng Điện Kinh Hồng không?"
Thấy nàng không đáp, ta chỉ khẽ cười, không nói cho nàng biết lý do.
Vì một cái liếc nhìn kinh tâm động phách, khiến lòng ta nhớ mãi không quên.
Đến kỳ săn b.ắ. n mùa thu, ta danh chính ngôn thuận đưa nàng ra ngoài dạo chơi giải sầu.
Ta sai Lý ma ma đến hầu hạ nàng.
Dĩ nhiên, cũng là để dò xét lòng nàng.
"Cái cảm giác bất lực lớn nhất của con người, chính là do kỳ vọng vượt quá giới hạn của hoàn cảnh.
"Ngay từ đầu không ôm kỳ vọng, mới có thể sống thanh thản."
Khi Lý ma ma kể lại hai câu nói ấy cho ta nghe, ta liền hiểu rõ tâm trạng của nàng.
Thì ra, từ đầu đến cuối, nàng chưa từng tin ta, cũng chưa từng ôm hy vọng vào ta.
Đêm ấy, ta mượn rượu giải sầu. Trong cơn say, không kiềm được lòng, lại sinh ý nghĩ muốn tìm nàng.
Ta ôm nàng từ phía sau, chỉ mong có thể yên ổn trong chốc lát.
"Hoàng thượng, xin hãy giữ lễ nghi."
Một câu nhẹ như lông hồng, lại giáng thẳng vào lòng ta như tiếng sấm.
"Diệp Lan Nhân, nàng thật sự không động lòng chút nào sao?"
Từ khi nàng ở bên cạnh ta, đây là lần đầu tiên ta nổi giận với nàng.
"Ta vẫn luôn nghĩ đời người dài đằng đẵng, sẽ có đủ thời gian để hối hận và tha thứ. Nhưng nàng, thật sự đến một cơ hội để bắt đầu lại cũng không muốn cho ta sao?"
Ta mượn men say để lấy can đảm, nói ra tấm lòng của mình.
Khi nàng quay đầu đi, không nhìn ta, ta không biết lấy đâu ra can đảm, kéo nàng ôm chặt vào lòng, giam cầm nàng trong vòng tay mình.
Nụ hôn đó vừa ngông cuồng, lại vừa tham lam.
Ta cố nén lại cảm xúc, nhưng lại càng không thể kiểm soát được. Trong khoảnh khắc rối loạn ấy, ta ôm nàng đặt lên giường, gần như điên cuồng muốn níu lấy chút hơi ấm mà ta tham luyến nơi nàng.
Cho đến khi nàng điểm huyệt ta trong cơn hỗn loạn, ta mới thiếp đi. Hôm sau tỉnh lại, thấy nàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ta cũng không nhắc lại nữa.
Thế nhưng, điều tàn nhẫn nhất trong tình yêu là ngay từ khoảnh khắc bắt đầu, nó đã chạm đến đỉnh điểm.
Sự rung động, khát vọng chiếm hữu, nỗi nôn nóng muốn cùng nhau hướng đến tương lai… đều đã được tiêu hao hết từ lúc trái tim vừa mới rung lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!