Chương 17: (Vô Đề)

Tối hôm đó, ta rốt cuộc không nhịn được, lặng lẽ đến gần điện Kinh Hồng của nàng.

Ta đứng ngoài cửa sổ, qua khe hở mơ hồ nhìn vào bóng dáng của nàng, vị công chúa Chiêu Hòa ngây thơ vô tà mà thiên hạ vẫn đồn thổi.

Ánh trăng rọi lên bờ vai nàng, khiến nàng càng thêm phần dịu dàng.

Nàng uống từng ly rượu ấm, lẩm bẩm một mình:

"Trăng ở quê luôn sáng, nhưng thế gian này nào có cố hương…

Chỉ vì có tha hương, nên mới nhớ quê nhà mà thôi."

Trong ánh trăng, ta thấy rõ ràng một giọt lệ rơi xuống nền đất. Rồi nàng vùi đầu, lặng lẽ mà khóc, sự im lặng ấy còn đau đớn hơn cả tiếng nức nở.

Khoảnh khắc ấy, nàng đã đem phần yếu đuối như ánh trăng kia trao cho ta một cách chân thật, bằng tiếng khóc nghẹn ngào không lời.

Mà ta, kinh hoảng đón lấy, cẩn trọng giữ gìn, bởi vì ta hiểu, sự cô độc đau đớn nhất của con người là khi trái tim cứ mãi gác hoàng hôn, mà chẳng ai đến đẩy cửa.

Từ ngày hôm đó, ta thường đến gặp nàng.

Có lẽ do ở bên nhau lâu, nàng dần dần bộc lộ phần trẻ con trước mặt ta.

Ta thấy nàng vô tư chơi đùa cùng các cung nữ trong tuyết, lại lo nàng sẽ nhiễm lạnh.

Ta thấy nàng tự tay nấu vài món quê hương, mặt mũi lấm lem khói bếp chỉ vì muốn làm vài món ăn cho ta, ta lại âm thầm lo lắng: liệu nàng có hận ta không?

Ta thấy nàng đọc binh thư, học thức uyên bác, cũng chẳng buồn để tâm đến việc hậu cung không được nhúng tay vào chuyện triều chính.

Ta cố gắng trao cho nàng mọi điều ta có thể, chỉ vì ta biết, chúng ta đều là những kẻ vô cùng cô đơn.

Thật đáng thương thay… đến chính bản thân ta cũng không hề nhận ra rằng, trong đời này, có những người giống như viên đá ta nhất định phải ném xuống để bước qua sông, như nhúm củi cần thiết để ta đun nước pha trà.

Ngày mồng tám tháng Giêng năm ấy, ta phải rời cung đi tế lễ…

Ta dặn nàng phải ngoan ngoãn ở yên trong điện Kinh Hồng.

Nhưng cuối cùng… ta vẫn không bảo vệ được nàng.

Khi nhìn thấy Sương Giáng mặt mày tái mét, lo lắng chạy đến, ta đột nhiên cảm thấy hoảng loạn. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, mãnh liệt đến mức không thể xua đi.

Ta vội vàng quay về cung, thì thấy nàng bị nhốt trong một căn phòng bẩn thỉu tồi tàn. Sau lưng mấy tên nam nhân mặt mũi bẩn thỉu đáng khinh, là nàng, đang định tự vẫn.

Khoảnh khắc ấy, tim ta như ngừng đập.

Ta không biết phải dùng từ gì để hình dung cảm giác lúc đó.

Chỉ thấy lòng chua xót, cay đắng, thấy bản thân đã nợ nàng quá nhiều.

Ta cởi áo khoác ngoài quấn lấy thân thể lạnh đến thấu xương của nàng, cảm nhận được toàn thân nàng đang run rẩy.

Nhìn những vết roi ngang dọc trên người, nhìn khuôn mặt gầy gò tiều tụy của nàng, ta dần nhớ lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.

Lũ khốn nạn kia, một tên cũng đừng hòng thoát. Ta gắng kìm cơn thịnh nộ, ôm nàng chạy như điên đi tìm thái y.

May mắn thay, nàng sớm tỉnh lại.

Ta đưa cho nàng lệnh bài phòng thân, rồi đích thân bôi thuốc cho nàng.

Nhưng điều khiến ta không thể nguôi được, chính là vết sẹo sâu hoắm sau lưng nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!