Sau chuyện đó, dã tâm muốn trừ khử mẫu phi và ta của hoàng hậu đã hoàn toàn lộ rõ.
Dưới lời gièm pha của bà ta, phụ hoàng ngày càng lạnh nhạt với mẫu phi của ta. Nhưng hoàng hậu vẫn chưa buông tha. Bà ta bày mưu bỏ thuốc vào thức ăn của mẫu phi, khiến người ngày một buồn bã, bệnh tật quấn thân, suốt ngày chỉ còn biết đối mặt với đèn Phật.
Nếu nhi tử của hoàng hậu đăng cơ, sao có thể tha cho huynh đệ chúng ta?
Lúc ấy, ta đã nảy sinh ý định đoạt lấy ngai vàng. Vì thế, ta bắt đầu âm thầm kết giao bè cánh, nắm giữ binh quyền.
Ta buộc phải giấu mình chờ thời cơ, thậm chí cả việc thành thân cũng phải nghe theo thánh chỉ, cưới một nữ nhân mà ta vô cùng chán ghét.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ba năm sau, phụ hoàng băng hà. Với sự hậu thuẫn của các đại thần và lợi thế nắm binh quyền trong tay, từng bước tính toán, cuối cùng ta như ý trở thành hoàng đế của Bắc Quốc.
Ta ban chiếu xử tử phe cánh của hoàng hậu, kể cả nhi tử ốm yếu của bà ta.
Nhưng lại cố tình tha mạng cho hoàng hậu, giam bà ta vào trong thâm cung, để bà ta sống những tháng ngày không bằng chết.
Suốt ba năm sau khi ta đăng cơ, triều thần tìm đủ mọi cách đưa nữ tử vào hậu cung, ngoài mặt thì viện cớ lo cho hương hỏa giang sơn, thực chất đều là những toan tính khuất tất.
Chúng đưa đến, ta nhận. Gả đến làm quả phụ, ta liền tác thành. Lâu dần, chẳng còn nhà nào dám dễ dàng đưa nữ nhi tiến cung nữa.
Năm ta hai mươi mốt tuổi, sau hơn mười năm đệ đệ ruột của ta bị đưa sang làm con tin ở Lương quốc, gánh vác trách nhiệm chấn hưng quốc gia, mang theo kỳ vọng của mẫu hậu, ta thân chinh dẫn đại quân Bắc Quốc tiến vào lãnh thổ Lương quốc.
Ta hiểu rất rõ, một khi phát động chiến tranh, người dân sẽ là kẻ khổ nhất. Nhưng từ xưa làm nên đại sự, nào có kẻ tính toán chuyện nhỏ nhặt. Sự mềm lòng chỉ khiến mình chuốc lấy thất bại.
Hôm m.á. u rửa hoàng cung Lương quốc, tuyết rơi dày đặc.
Lương đế – một kẻ hôn quân vô đạo – cuối cùng cũng bại vong dưới ánh đao loang loáng, trở thành sao rơi giữa đêm tàn.
Trong cung Lương quốc vẫn còn một nữ tử đứng đó, không sợ hãi cũng chẳng lo âu. Ta lạnh nhạt nhìn nàng, đại khái đoán ra thân phận nàng không hề tầm thường.
"Ngươi là ai?"
Nàng cụp mi mắt, thật lâu không lên tiếng.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là công chúa Chiêu Hòa của Lương quốc!" Thái giám bên cạnh vội vàng bẩm báo.
Công chúa Chiêu Hòa? Chẳng phải là Diệp Lan Nhân – vị công chúa Lương quốc từng rất thân thiết với Ngôn Thần sao?
Ngay khi gặp lại Ngôn Thần ngoài điện, câu đầu tiên đệ ấy nói chính là cầu xin ta tha mạng cho nàng.
Ngôn Thần dường như đã động chân tình với vị công chúa này, đó là điều tuyệt đối không được phép.
Mẫu phi của ta năm xưa cũng vì đem lòng yêu tiên đế, nên mới rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Ta không thể để đệ đi vào vết xe đổ. Sau này đệ ấy sẽ là quân vương, là tương lai rạng rỡ của Bắc Quốc. Những thứ tình cảm nhi nữ sẽ chỉ là vướng víu cản đường.
Ta nhìn nàng công chúa Lương quốc đang hành lễ trầm ổn trước mắt, nhan sắc quả thực không tầm thường.
Vậy thì… cứ để nàng giống như bao nữ nhân khác trong hậu cung đi, ta nghĩ.
Một là xem như giữ lời hứa tha mạng. Hai là đoạn tuyệt tình cảm trong lòng Ngôn Thần. Ba là, dòng m.á. u vương tộc của một nước đã mất, giữ bên người vẫn là yên ổn nhất.
Vậy nên, ta đưa nàng về Bắc Quốc, phong nàng làm phi.
Bảy năm trôi qua, chúng ta gặp lại nhau giữa gió lạnh tuyết rơi, tưởng là lần đầu gặp gỡ, hóa ra là trùng phùng.
Hôm nàng được sắc phong làm phi, tuyết trắng rơi phủ khắp đất Bắc, một chuyện hiếm thấy ở nơi quanh năm rất ít tuyết như Bắc quốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!