12.
Hạt Dẻ Rang Đường
Sau khi hồi cung, ta lại trở về những ngày tháng không màng thế sự như trước kia.
Nghe nói các đại thần tiền triều đều khen ngợi ta không ngớt, hơn nữa vì ta cô thân không thế lực, không có gia tộc chống lưng nên họ khuyên hoàng đế lập ta làm hậu. Chỉ trong chốc lát, khắp hoàng cung trên dưới đều tỏ ra kính trọng ta.
Thế nhưng, vẫn có kẻ không yên phận, ngấm ngầm nổi sóng.
Một cung nữ trong cung Kinh Hồng tên là Tung Linh, bị Trinh tần mua chuộc, nội ứng ngoại hợp bỏ độc vào đồ ăn thức uống của ta. May mắn ta có thói quen dùng kim bạc thử độc nên mới thoát nạn.
Hoàng đế giận dữ lôi đình, phế Trinh tần thành thứ dân, đày vào lãnh cung.
Còn Tung Linh, thì giao cho ta xử trí.
Hậu cung ai nấy đều nhìn về phía cung Kinh Hồng, muốn xem ta sẽ ra tay thế nào. Trong tình cảnh hiện tại, nếu biết "khoan hồng độ lượng", tha một mạng thì vừa có thể lấy lòng người, vừa dễ tạo danh tiếng hiền đức, đúng là thượng sách.
"Nô tỳ đáng chết, cầu xin nương nương khai ân!"
Tung Linh bị hai thái giám ghì xuống, khóc như hoa lê đái vũ.
"Ngươi nói nghe thử xem, Trinh tần hứa hẹn cho ngươi gì?"
Vì có đôi chút tò mò, ta dựa lười nhác bên bàn thấp, hỏi với giọng thản nhiên.
"Nàng ta… nàng ta hứa sau khi xong việc sẽ cho nô tỳ một trăm lượng bạc trắng!"
Tung Linh dập đầu liên tục.
"Cũng chẳng phải là số bạc lớn." Ta cười với ả, "Nhưng ngươi có biết, phản bội bản cung thì hậu quả sẽ ra sao không?"
"Nương nương tha mạng! Nương nương hiện nay thân không hề hấn gì, danh tiếng lại vang xa, nếu g.i.ế. c nô tỳ… e là sẽ làm vấy bẩn tiếng thơm của người!"
Nghe đến đó, Lý ma ma bên cạnh lặng lẽ nhìn ta một cái, như có chút lo lắng.
"Người đời nói gì, bản cung chẳng sợ. Hơn nữa, ngươi muốn mạng bản cung, chẳng lẽ bản cung lại phải lấy đức báo oán?"
Ta cong cong hàng mi, cười nói nửa đùa nửa thật.
"Nương nương, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa!" Nàng ta dập đầu không ngừng, cầu xin tha thứ.
"Xin nương nương mở lòng từ bi, xin nương nương!"
"Bản cung không phải Phật tổ. Dù ngươi có buông đao đồ tể vào phút cuối, đau khổ đến tận cùng, bản cung cũng không tha thứ cho ngươi."
Ta thu lại vẻ đùa cợt, lạnh lùng nhìn đứa tỳ nữ đang chật vật dưới chân mình, nói khẽ:
"Lôi ra ngoài, đánh c.h.ế. t bằng gậy."
Xung quanh thoáng chấn động.
Ta quay sang hỏi Lý ma ma lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn:
"Ma ma thấy bản cung có quá tàn nhẫn không?"
"Nương nương… nương nương lại nói đùa rồi, lão nô… không dám."
"Chuyện hôm nay, không cần nói lại với hoàng thượng đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!