Lúc Mặc Lương Thần lảo đảo đẩy cửa bước vào, ta ngước mắt nhìn hắn. Ánh dương chiếu lên vai hắn, khiến cả người như bừng sáng, nhưng giữa chân mày lại là nét u sầu và mỏi mệt lộ rõ.
"Diệp Lan Nhân, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi."
Thấy gương mặt hắn mang theo xúc động, ta cười khẽ với hắn:
"Chúng ta vẫn còn sống."
Đêm đó, Mặc Lương Thần ngồi trước bàn, tiểu thái giám ở một bên mài mực.
Nhìn chủ tử cứ viết rồi lại dừng, viết rồi lại xé đi, không khỏi cất lời:
"Hoàng thượng, thánh chỉ này ngài đã viết cả một canh giờ rồi. Thứ lỗi nô tài mạo muội, nhưng trời đêm lạnh lắm, xin đừng vì vậy mà tổn hại than thể."
Mặc Lương Thần nhìn tờ giấy trước mặt, khẽ đáp:
"Trẫm muốn dùng những lời hay ý đẹp để mô tả nàng ấy… Trẫm đã dày công chắt lọc từng chữ, viết thành đoạn thật dài. Nhưng chỉ cần nàng ấy khẽ cười, ánh mắt cong cong sáng rực, trẫm lại cảm thấy, không được. Không một từ nào có thể chạm đến được một phần vẻ đẹp rực rỡ ấy của nàng."
11.
Ta ở lại căn phòng này tĩnh dưỡng suốt nửa tháng, đến hôm nay mới có thể xuống giường đi lại.
Dưới sự đỡ đần của Sương Giáng, ta cẩn trọng từng bước một, cố gắng không làm động đến vết thương.
Còn chưa ra đến ngoài sân, đã thấy một đoàn người từ xa đi thẳng về phía ta. Vị thái giám đi đầu mặt mày rạng rỡ, đầy phấn khởi.
"Công công tốt, sáng sớm thế này sao ngài lại đích thân tới?" Sương Giáng khéo léo cất lời.
"Cô nương quá lời. Lần này là bệ hạ đặc biệt phân phó, mời nương nương tiếp chỉ!"
Nghe vậy, ta lập tức định quỳ xuống hành lễ.
"Nương nương không thể! Bệ hạ có dặn, thương thế của nương nương chưa khỏi, miễn tất cả những lễ nghi rườm rà, nương nương cứ đứng là được rồi!"
Khóe môi ta khẽ cong lên, gần như không thể nhận ra.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: Vân phi Diệp thị, đoan trang đức hạnh, cung kính giữ mình, sâu được lòng trẫm, nay phong làm Hoàng Quý Phi. Khâm thử."
Ta sững người trong thoáng chốc, Hoàng Quý Phi? Thật nằm ngoài dự liệu.
"Nô tài chúc mừng Hoàng Quý Phi nương nương đại hỷ!"
Sương Giáng đưa túi bạc nặng trịch cho vị thái giám dẫn đầu:
"Làm phiền các công công rồi."
"Tạ nương nương ban thưởng! Tạ nương nương ban thưởng!"
"Điện hạ, giờ người đã ở ngôi cao, chẳng hay…"
Thấy ta vẫn giữ thần sắc điềm tĩnh, Sương Giáng rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng dò hỏi.
Ta nghiêng đầu, vừa vặn thấy có người định bước vào, liền dứt khoát ngắt lời Sương Giáng, đồng thời ra hiệu bằng ánh mắt:
"Đi truyền bữa đi, ta đói rồi."
"Dạ."
Sương Giáng vừa rời khỏi, Lý ma ma liền bước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!