Đột nhiên, hắn ôm ngực, trông như đang rất khó chịu. Ta hoảng hốt, vội đến gần xem xét tình hình. Vừa mới chạm vào hắn, còn chưa kịp gọi thái y, thì hắn bất ngờ kéo ta lại. Ta không kịp phản ứng, hơi thở ấm áp của hắn đã phả lên má ta, rồi ngay sau đó, đôi môi mềm mại nóng bỏng của hắn đã phủ lên môi ta.
Nụ hôn ấy rất mạnh mẽ, như thể hắn đang uống một dòng nước cứu mạng nơi suối vàng trong hang tối, đ/ầ/u l/ư/ỡ/i quấn lấy không chút do dự.
Ta hoàn hồn, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng trở nên cuồng nhiệt, giữ c.h.ặ. t đ.ầ. u ta, siết sâu nụ hôn.
Ý thức ta dần mơ hồ, hắn vừa hôn vừa bế ta lên giường. Từ khuôn mặt đến cổ, môi hắn không ngừng lướt qua. Áo hắn đã cởi phân nửa, rồi bắt đầu cởi đến y phục của ta.
Cổ ta vương đầy mùi rượu hòa cùng hương đàn hương còn vương lại.
Lúc ấy, trong đầu ta bỗng hiện lên một ý nghĩ: Hắn cũng từng làm như thế này với những nữ nhân khác.
Nghĩ vậy, ta càng thêm tỉnh táo. Ta cố sức đẩy hắn ra. Trong lúc hắn vẫn còn mê loạn, ta vội điểm huyệt hắn, đến khi mọi thứ yên tĩnh lại mới thôi.
Ta ngồi sụp xuống bên cạnh, trong lòng tự vấn liên hồi: Hắn là người đã diệt Lương quốc của ta. Dù ta chưa từng bận lòng về điều đó, nhưng sao ta có thể để hắn đối xử với mình như vậy?
Hắn từng dốc hết tâm cơ chia cắt ta và Mặc Ngôn Thần, ta và hắn chỉ là lợi dụng lẫn nhau, sao có thể buông thả đến mức này?
Hắn từng có tam cung lục viện, cùng biết bao nữ nhân ân ái nơi long sàng, còn ta là con cháu Lương quốc, đã từng thề sẽ không chung chồng với ai, giờ lại rơi vào cảnh ngộ thế này… Không biết là làm người khác kinh tởm, hay chính mình mới đáng ghê tởm hơn.
Đế vương không xứng có tình. Nếu đã biết sẽ trao sai, chi bằng dửng dưng.
Lấy lại bình tĩnh, ta gọi Lý ma ma đến, dặn bà trông nom Mặc Lương Thần. Còn ta đi sang gian phòng bên để tắm rửa, thay y phục.
Ta cật lực kỳ cọ những dấu vết mùi rượu và hương đàn còn sót lại trên cổ, nhưng trong đầu lại cứ văng vẳng câu nói của hắn:
"Nàng thật sự không muốn cho ta một cơ hội để bắt đầu lại sao?"
Lúc ấy, một hàng nước mắt bỗng rơi xuống.
Giữa làn hơi nước bốc lên mù mịt, ta cũng chẳng phân biệt được đâu là lệ, đâu là hơi nóng.
"Thật ra giấc mộng đẹp giữa ta và người, phúc phận đã cạn từ lâu. Có bắt đầu lại… cũng chẳng ích gì."
10.
Chiều hôm sau, ta đang định nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy thái giám cao giọng hô lớn:
"Hoàng thượng giá lâm!"
Ta đành phải vội vàng ra nghênh đón.
Chuyện đêm qua, cả hai chúng ta đều ăn ý không nhắc đến.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, vạn phúc kim an." Ta hành lễ hết sức quy củ.
"Bình thân."
Mặc Lương Thần ngồi xuống, đôi mắt sắc lạnh cứ nhìn chằm chằm ta, như thể đang đợi ta mở lời.
"Giờ này Hoàng thượng đến tìm thần thiếp, chẳng hay là có chuyện gì quan trọng?" Ta thử dò xét hỏi.
Hắn khẽ vuốt đôi lông mày khá giống với Mặc Ngôn Thần, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt:
"Hôm nay rảnh rỗi, nên đến thực hiện lời hứa hôm qua, đưa nàng lên núi dạo chơi."
Sau bữa tối hôm qua, vì gặp mấy phi tần kia nên ta đã từ chối lời mời của hắn.
Tạo điều kiện cho người khác, cũng chẳng thiệt gì mình. Với bậc đế vương, đương nhiên là sẽ trọng những người hiểu chuyện và biết nhìn thời thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!