Chương 1: (Vô Đề)

Ngày ta được phong làm phi, hắn quỳ suốt một đêm ngoài cung.

Mùa đông năm ấy dường như đến sớm hơn thường lệ, lại thêm trận tuyết lớn hiếm thấy phủ kín kinh thành, mọi thứ như điềm báo cho một năm bất thường.

Ta là một công chúa vong quốc, tay trắng chẳng còn gì.

Người đời nói ta lẳng lơ trắc nết, mặt dày vô sỉ.

Bởi vì ta đem nhan sắc ra đổi lấy vinh sủng, phản bội non sông, cam lòng làm sủng phi của kẻ đã diệt quốc gia ta.

Trong mắt họ, khi vương triều sụp đổ, kẻ đầu tiên phải rơi đầu, đáng lẽ chính là ta.

Nhưng công chúa vong quốc tự vẫn tuẫn quốc, xưa nay đâu phải chuyện hay ho gì để ca tụng?

Ta muốn sống.

Vì vậy ta buông bỏ liêm sỉ, cam nguyện làm thiếp, trơ trẽn trở thành cánh chim bị giam trong lồng son của kẻ thù đã tàn sát quốc gia ta.

1.

Ta tên là Diệp Lan Nhân, là trưởng công chúa duy nhất thuộc dòng chính hoàng tộc Lương quốc.

Có lẽ vì cảm thấy áy náy với mẫu hậu của ta, ngay từ khi chào đời, phụ hoàng đã ban cho ta phong hiệu "Chiêu Hòa", trao cho ta địa vị được nâng niu như sao vây quanh trăng, thậm chí còn mời vô số tiên sinh về tận cung, dạy ta cầm kỳ thi họa, binh pháp lược thao.

Nhưng mẫu hậu của ta, trong lúc sinh ta khó sinh mà mất.

Khi ấy phụ hoàng lại đang tiêu d.a. o vui vẻ bên các phi tần khác, còn vị thái y phụ trách chữa trị cho mẫu hậu lại bị quý nhân mà ngài sủng ái nhất cố tình giữ chân, không cho tới cứu người.

Mẫu hậu của ta là chính cung hoàng hậu, danh chính ngôn thuận! Thế mà lại bị một quý nhân thấp hèn hãm hại đến chết.

May thay, ta mệnh lớn, khi sinh ra lão ma ma chỉ biết lắc đầu, thế mà ta vẫn sống sót như kỳ tích.

Chính vì vậy, từ nhỏ ta đã căm hận phụ hoàng.

Dù ông ta có cho ta bao nhiêu đi nữa, ta cũng hiểu rất rõ: ông ta chỉ đang cố bịt miệng thiên hạ mà thôi.

Sau khi mẫu hậu qua đời chưa đầy một tháng, phụ hoàng liền lập hậu mới, ngày đêm chè chén vui chơi, hoàn toàn không xứng đáng với ngai vàng đó.

Cho nên khi Mặc Lương Thần dẫn quân Bắc quốc đánh vào hoàng thành, g/i/ế/t c/h/ế/t phụ hoàng, ta chẳng hề có chút lưu luyến.

Hạt Dẻ Rang Đường

Ta chỉ lặng lẽ đứng bên cửa sổ, lặng im nhìn trận tuyết lớn đang rơi ngoài trời.

Ta nghĩ, có lẽ đời này ta sẽ không còn cơ hội nhìn thấy tuyết của Lương quốc nữa.

"Ngươi là ai?"

Mặc Lương Thần hé môi hỏi.

Giọng hắn cũng giống như con người hắn, lạnh lẽo đến thấu xương.

Ta liếc mắt nhìn phụ hoàng đang nằm trong vũng máu, lòng lại lo lắng về một người khác — Mặc Ngôn Thần, hoàng tử Bắc quốc, cũng là người duy nhất ở Lương quốc từng thật lòng đối với ta.

Nhiều lần, khi ta cận kề cái chết, hắn đều ra tay cứu giúp, tựa như tia sáng le lói hiếm hoi trong cuộc đời tối tăm của ta.

Nghĩ lại, có lẽ cũng không cần lo cho hắn làm gì.

Dù sao, hắn là hoàng tử Bắc quốc, là đệ đệ ruột của Mặc Lương Thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!