Lớp học hôm nay có cảm giác dài hơn nhiều so với ngày hôm qua, hai người nhất thời ngay cả chuyện nên khẩn trương cũng quên mất.
Sau khi chuông tan học vang lên, giáo viên lập tức rời đi, các bạn học trong lớp đều không ai rời khỏi, đều khẩn trương mà nhìn chằm chằm di động, bọn họ mới nhớ đến lúc giáo viên chọn người rồi.
Sau khi lớp buổi sáng kết thúc mỗi ngày, thầy hướng dẫn sẽ ở thông báo trong nhóm, hôm nay hai bạn học nào sẽ đến chuẩn bị cho tiết dạy giải phẫu buổi chiều, hôm nay tin nhắn cũng đến rất đúng lúc.
Thầy hướng dẫn: [Hôm nay làm phiền hai bạn Mạnh Thiên Hữu cùng Chung Tâm đi chuẩn bị cho tiết dạy nhé.]
Vừa thấy tên của con mình trong nhóm, Mạnh Tình thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Sau đó bà ta liền đỡ ghế đứng vững, vội đi đến bên cạnh Mạnh Thiên Hữu, nắm chặt lấy tay của cậu ta, giọng nói mang theo khóc nức nở nôn nóng sợ hãi, "Con ơi, đừng lo, mẹ sẽ đi thay con, để mẹ đi thay con……"
Mạnh Thiên Hữu nhíu chặt mày không nói gì.
Mạnh Tình giống như đang an ủi chính mình, cũng đang an ủi Mạnh Thiên Hữu, "Không sao cả, không sao cả, hôm qua Tống Minh Lượng đi cũng không phải không có việc gì sao?"
"Nên nói cho dì ấy biết không?" Lúc ăn trưa, Lận Tường hỏi Hoa Hạo Minh.
Mạnh Tình còn tưởng rằng Tống Minh Lượng không sao, không biết hai người đi chuẩn bị cho tiết dạy ngày hôm qua đều bất thường, lúc này đôi mắt ẩn sau tóc mái dày của Tống Minh Lượng vẫn còn đang liếc trộm bốn phía.
Không biết có phải vì ánh sáng u ám lại điên cuồng dâng trào bên trong hay không, đôi mắt kia dường như không còn giống như trước, như thể có một con quỷ đang rình mò con mồi vậy.
Lúc này chỉ mới một ngày mà thôi.
Hoa Hạo Minh lắc đầu, "Dì ấy sắp vào rồi, hiện giờ nói với dì ấy thì sẽ chỉ làm dì ấy hoảng loạn càng dễ xảy ra chuyện hơn thôi."
Cũng giống ngày hôm qua, bọn họ giữa trưa không về ký túc xá, đều đi theo Mạnh Tình đến tòa nhà thực nghiệm giải phẫu.
Trên đường đi Hoa Hạo Minh dặn dò Mạnh Tình: "Nhất định phải mang bao tay và khẩu trang cho kỹ, cả quá trình đừng mở ra, mắt cũng đừng nhìn lung tung, nhanh chóng chuẩn bị xong thì đi ra."
Khi ba người thảo luận lúc sáng, Lận Tường đưa ra hai khả năng nguồn ô nhiễm và quỷ ám. Hoa Hạo Minh cảm thấy nguồn ô nhiễm không có khả năng lắm, quỷ ám lại rất khó đề phòng, nhưng kết hợp với câu "phát điên" mà Đới Lương Viễn từng nói, có khả năng đã nhìn thấy quỷ thật, hoặc là một sự ô nhiễm tinh thần nào đó.
Lận Tường nói nguồn ô nhiễm chỉ có thể dựa vào khẩu trang và bao tay, ô nhiễm tinh thần hiện giờ không có cách nào khác, chỉ có thể không nhìn mà thôi.
Mạnh Tình gật đầu, bà biết Hoa Hạo Minh từng ra khỏi trong trò chơi, rất tin lời của anh ta.
Nắm tay con trai do dự lề mề trong chốc lát, bà và Chung Tâm cùng đi vào.
Mạnh Thiên Hữu đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng gầy yếu của bà càng ngày càng xa, hai tay đút túi quần nắm chặt thành nắm đấm..
Hạ Bạch cũng vẫn luôn nhìn. Lận Tường thấy được hâm mộ ở trong mắt cậu, lại bắt đầu đau lòng.
Cậu ta biết Hạ Bạch không có bố mẹ, chỉ có một ông nội để sống nương tựa lẫn nhau, sau đó, vào mùa đông năm cuối trung, ông nội của cậu cũng qua đời, cậu không còn một người thân nào. Nhìn thấy một người mẹ tốt như vậy, chủ động đứng ra bảo vệ con trai mình, cậu nhất định là hâm mộ lắm.
Lận Tường nói: "Hạ Bạch, tôi lo cho cậu, cậu cứ xem tôi như anh ruột đi."
Khuôn mặt Hạ Bạch lộ vẻ mờ mịt.
Hoa Hạo Minh: "……"
Anh ta vào trò chơi lần này là để xem phim à?
Mạnh Tình nhanh hơn Tống Minh Lượng, không đến nửa giờ đã đi ra khỏi tòa nhà thực nghiệm giải phẫu. Mạnh Thiên Hữu vẫn luôn im lặng nhìn thấy bóng dáng của bà cuối cùng cũng cử động, chạy hai bước đến đón bà.
Mạnh Tình ôm chặt con trai, hốc mắt đỏ lên, "Không sao, không sao, mẹ không sao cả."
Tống Cường kinh ngạc mà nói: "Lại không sao à?"
Ôn Đông và Ôn Thu cũng rất buồn bực, cho đến hiện tại, rất rõ ràng, nhà xác có vấn đề, nhưng cả hai nhóm người đi vào đều không có chuyện gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!