Chương 8: (Vô Đề)

Hạ Bạch chưa bao giờ nghiêm túc nhìn đến, cậu không biết ánh mắt lúc bình thường của Tống Minh Lượng trông như thế nào.

Cậu trực giác không phải như thế này. Có lẽ đôi mắt kia âm trầm u ám, sẽ không điên cuồng thế này, cũng sẽ không cười điên cuồng lặng lẽ như vậy, lộ cả hàm răng ra.

Điều khiến cho cậu cảm thấy Tống Minh Lượng không bình thường chính là bàn tay lạnh lẽo nhớp nháp đặt trên bắp chân của cậu, không phải nhiệt độ mà người bình thường nên có.

Hạ Bạch lại nhắm hai mắt lại, vẫn không nhúc nhích.

Không biết hiện tại là mấy giờ, toàn bộ ký túc xá ngoại trừ tiếng thở đều không có bất kỳ âm thanh nào. Nghe tiếng hít thở, hai người cả đêm không ngủ hôm qua đã ngủ rồi, hơn nữa ngủ rất sâu.

Bàn tay đặt trên bắp chân của cậu trượt xuống, một luồng khí lạnh ùa vào, hơi ấm trên người Hạ Bạch bị xốc lên.

Một tràn tiếng sột soạt, Hạ Bạch cảm thấy Tống Minh Lượng chui vào chăn của cậu rồi bò về phía trước ở trong chăn, nói là bò, không bằng nói là ngọa nguậy thì đúng hơn.

Khi bò đến giữa, cậu ta dừng lại.

Hạ Bạch cảm giác cảm thấy eo mình lạnh lẽo, Tống Minh Lượng chạm vào eo của cậu.

Cậu cuốn chăn trở mình, chăn trượt khỏi người của Tống Minh Lượng. Hạ Bạch nghiêng người vẫn không nhúc nhích, hơi cụp mắt giữ vững hô hấp, cậu có thể cảm giác được Tống Minh Lượng đang cúi người nằm ở bên cạnh, có lẽ là đang nhìn chằm chằm cậu.

Hơi thở mát lạnh như nước ở ngay bên tai Hạ Bạch, lướt nhẹ qua từng sợi lông nhỏ trên mặt của cậu.

Không biết qua bao lâu, Tống Minh Lượng cuối cùng cũng đi xuống.

Hạ Bạch vẫn không nhúc nhích, khóe mắt dán chặt vào chiếc thang cuối giường.

Năm phút sau, một cái đầu chậm rãi lộ ra.

Tống Minh Lượng có rất nhiều tóc, mái tóc vừa đen vừa dày rối bù, còn hơi dài, khi nhô lên như vậy thì trông như một quả bóng đen, nhưng hai con mắt rất sáng, lại bị tóc mái dày che đi một nửa, lặng lẽ theo dõi con mồi vào trong đêm khuya.

Người trên giường không nhúc nhích, nghiêng người mặt hướng vào bức tường phòng ký túc xá.

Cái đầu kia lại chìm xuống.

Sau khi Hạ Bạch cảm giác được Tống Minh Lượng đã thật sự đi xuống thì mới từ nghiêng người nằm ngửa, mắt vẫn hơi cụp xuống, chỉ dùng khóe mắt đảo qua ký túc xá.

Tống Minh Lượng đi tới đối diện.

Cậu ta đặt tay lên thành giường của Ôn Đông, nhìn chằm chằm vào Ôn Đông.

Tầm mắt Hạ Bạch không quét được đến phía dưới, không biết cậu ta đang đứng lơ lửng hay đang dẫm lên ghế, chỉ nhìn thấy được cái bóng đen sì đang áp vào giường của Ôn Đông.

Chớp mắt một cái, một lúc sau cậu lại nhìn sang, Tống Minh Lượng đã đến giường của Mạnh Thiên Hữu.

Có thể là để thuận tiện cho việc di chuyển nhanh chóng, khi Mạnh Thiên Hữu ngủ cũng không cởi giày, hai chân gác ở lối lên xuống cầu thang.

Tống Minh Lượng đứng trên thang nhìn chằm chằm vào đôi giày của Mạnh Thiên Hữu, dựa rất sát, nhìn đến cực kỳ hưng phấn và tập trung, giống như có thể xuyên qua đôi giày rộng và dây giày lỏng lẻo mà nhìn thấy được bên trong giày, bên trong có thứ gì đó thu hút cậu ta.

Có thể là do dựa gần quá, Mạnh Thiên Hữu trong lúc ngủcảm giác được cái gì, chân cử động một chút.

Lúc này Tống Minh Lượng mới thu hồi tầm mắt nhìn lén, giống như trên giường của Hạ Bạch, cậu ta chậm rãi leo lên giường của Mạnh Thiên Hữu, nửa nằm ở trên người Mạnh Thiên Hữu rồi nghiêng người về phía trước một chút, vén một góc chăn mỏng của Mạnh Thiên Hữu lên, vén ra một cửa động.

Cậu ta cúi người nhìn vào bên trong động.

Trong bóng đêm, bóng đen không biết vì sao run lên mấy cái, thò luôn bàn tay vào.

"Khụ khụ!"

Người ở giường số 1 không biết có phải bị cảm lạnh hay không mà ho lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!