Hạ Bạch chớp chớp mắt, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra cảm xúc.
Lận Tường và Hoa Hạo Minh đều nhìn ra được điều đó từ khuôn mặt đẹp quá thể của cậu, cảm xúc này gọi là "Sao cậu lại như thế". Đúng, đều đã nhìn ra, cũng nhìn rất chuẩn, nhưng hiểu thì lại khác nhau.
Lận Tường vốn là sợ hãi, nhìn thấy lúc này Hạ Bạch còn không muốn để mình mạo hiểm, trong lòng liền trào ra muôn vàn dũng khí. "Hạ Bạch, bọn họ đều có người nhà che chở, cậu cũng có. Bọn họ có bố, mẹ, chị gái, cậu có anh. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ che chở cho cậu."
Hoa Hạo Minh: "……"
Hạ Bạch há mồm, "Không cần."
Lận Tường kiên quyết nói: "Chắc chắn."
Hoa Hạo Minh ngửa đầu nhìn phía không trung, sau một lúc lâu, "Phụt!"
Hạ Bạch: "……"
Hạ Bạch lập tức đứng lên, hiện giờ gần như đã có thể tiến vào phòng thí nghiệm, cậu bước đi không hề lưu luyến gì.
"Này? Hạ Bạch, cậu chờ tôi với!" Lận Tường nhanh chóng đuổi theo cậu.
Hoa Hạo Minh cũng đứng dậy, thở dài, "Cái tên khờ này, tôi mới là người sợ mấy thứ này đấy."
Tuy chỗ học viện này vừa cũ vừa nhỏ, đặt ở thị trường bất động sản chính là một nơi tồi tàn ai cũng chê, nhưng có cũ có nhỏ thì cũng có vẻ đẹp độc đáo riêng, cây cối thô to, thảm cỏ xanh như mây.
Cây đa mấy chục năm tuổi còn cao hơn tòa nhà thực nghiệm bốn tầng, có thể là bị cây cối che nắng quanh năm, tòa nhà thực nghiệm rất ẩm ướt, bọn họ đi vào liền cảm giác được hơi ẩm râm mát mục nát bám vào người của bọn họ.
Ngoài trừ mùi formaldehyde trong hơi ẩm làm người ta nứt mũi ra thì còn có một mùi tanh mơ hồ.
Hạ Bạch ngửi ngửi, giống với mùi tanh cậu ngửi thấy ở gần hồ nhân tạo.
Ánh sáng trong tòa nhà thực nghiệm rất kém, dù đã hai giờ chiều nhưng vẫn phải mở đèn. Không biết lúc đó người thiết kế nghĩ như thế nào, trong tòa nhà thực nghiệm nội bộ cũng giống như bên ngoài, chọn một màu đỏ cho diện tích lớn. Bức tường đỏ đã bị bào mòn theo năm tháng, dưới ánh sáng không mấy sáng, trông như máu rỉ ra từ bức tường đã khô vậy.
Đối diện cửa chính là cầu thang, các người chơi không hề dừng lại mà đi thẳng lên lầu.
Lầu một là nhà xác, nơi lưu giữ tất cả các thi thể và các mẫu nội tạng người khác nhau được gửi từ các bệnh viện hợp tác. Nhìn vào thì có một căn phòng không đóng kín cửa ở trong hành lang dài âm u, trong khe cửa đen ngòm, giống như có cái gì đang nhìn trộm bọn họ, hơi ẩm làm da ngứa ngáy, dịch dạ dày cuộn trào dường như đến từ nơi đó.
Hạ Bạch ngừng một chút, mới vừa đứng bên cạnh nhà xác nhìn thoáng qua đã bị Hoa Hạo Minh kéo lên cầu thang.
Sau khi lên lầu hai, Lận Tường mới nhẹ nhàng thở ra, "Mọi người cảm giác được không, lầu một âm khí dày đặc, lạnh vãi chưởng."
Ôn Đông gật đầu, "Tôi cũng nổi cả da gà rồi, tối nay chúng ta thật sự phải vào đi sao?"
Lận Tường: "Chúng ta vẫn nên chọn giữa trưa thì hơn."
Người chơi khác cũng như thế, hô hấp nặng nề hơn rất nhiều, cảm giác bị mùi tanh âm lạnh rất khó miêu tả xâm nhiễm, gần như nghẹt thở.
Chỉ có Hạ Bạch là tiếc nuối.
Lầu hai có mười phòng thí nghiệm giải phẫu, bọn họ học ở phòng 203.
Phòng thí nghiệm nhỏ hơn phòng học lý thuyết của họ một chút, có một xác chết đang trên bàn thí nghiệm ở giữa phòng, màu rất đậm, thoạt nhìn đã chết lâu rồi.
Cách học viện y đều có bệnh viện hợp tác, có một số người khi còn sống đã ký thỏa thuận hiến xác, bằng lòng dùng cơ thể của mình cho nghiên cứu khoa học, sau khi qua đời trong bệnh viện, thi thể sẽ được đưa đến trường học dùng cho việc dạy học, được sinh viên học y gọi một cách kính trọng là thầy đại thể.
Những người này thực sự rất đáng được tôn kính, rất vĩ đại, cho nên rất nhiều sinh viên ngành y đều không sợ thầy đại thể.
Nhưng, đây là ở trong thế giới game kinh dị
Ngoài những xác chết còn tươi dùng để giảng dạy, hầu hết các mẫu vật của con người sẽ được rút hết máu ngâm trong formalin, màu sắc sẽ đậm dần theo thời gian, thi thể trên bàn thí nghiệm đã có màu nâu thẫm. Nhưng quỷ dị, anh ta không có máu trông còn rất tươi, thậm chí ngay đến khuôn mặt không biết đã ngâm formalin bao lâu, dường như còn có biểu cảm nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!