Sau khi ăn sáng xong, chín người cùng nhau đến lớp dược lý buổi sáng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mười một học sinh khác trong lớp. Tối hôm qua khi ký túc xá sắp tắt đèn, bọn họ nghe được tiếng ồn ào ở ký túc xá. Học sinh ở tầng ký túc xá đó trông rất năng động, nhưng trong lớp học hôm nay, bọn họ lại rất căng thẳng và im lặng.
Thầy giáo như không thấy được thái độ của các học sinh, anh ta cũng không mấy hứng thú giảng nội dung trong giáo án một cách nhạt nhẽo.
Chín người cũng không phải hoàn toàn không hiểu nội dung của tiết học, có thể nghe hiểu được 30% đến 70%. Mười một bạn học kia trông cũng không hoàn toàn hiểu được.
Khi tiết dược lý gần kết thúc, những bạn học này càng căng thẳng.
Chuông tan học vang lên một tiếng, thầy giáo đang giảng bài còn chưa nói hết câu thì đã thu dọn giáo án rời đi không chút do dự.
"Ọe!"
Một bạn học ngồi phía trước Hạ Bạch cùng Lận Tường đỡ bàn học nôn xuống đất, trên trán đổ một tầng mồ hôi dày.
Các bạn học xung quanh cũng không cảm thấy kỳ quái, chắc là đều đang lo lắng, nhất thời không ai quan tâm đến bạn học này.
Lận Tường đưa cho cậu ta một tờ khăn giấy, hỏi: "Cậu sao vậy? Không sao chứ?"
Bạn học kia xua xua tay, "Không sao, chỉ…… Chỉ là quá căng thẳng, căng thẳng quá thôi."
Chín người chơi không biết bọn họ rốt cuộc bọn họ đang căng thẳng cái gì, nhưng cũng nhiều ít cũng bị sự căng thẳng này ảnh hưởng, trên mặt mấy người lộ vẻ bất an.
Chính là vào lúc này, di động của mọi người trong lớp cùng vang lên.
Hạ Bạch chú ý đến, khi di động vang lên, những bạn học đó liền vô thức căng chặt cơ thể. Có lẽ đây là nguồn gốc sự căng thẳng của bọn họ.
Trong nhóm lớp, thầy hướng dẫn tag mọi người.
Thầy hướng dẫn: [Lớp thực nghiệm chiều nay cần hai bạn học đến phòng thí nghiệm giải phẫu giúp giáo sư Lưu chuẩn bị trước cho tiết dạy. ]
Đến phòng thí nghiệm giải phẫu để giúp giáo sư chuẩn bị tiết dạy, vừa nghe cũng không phải việc gì tốt. Cơ bản nhất, lớp thực nghiệm giải phẫu cần xác chết, phải đi đâu tìm xác chết đây? Đến nhà xác chuyển đến đây sao?
Càng đừng nói đến mấy bạn học căng thẳng như vậy, sinh viên học y học lâm sàng đã sớm có chuẩn bị sẽ giải phẫu thầy đại thể, công tác chuẩn bị đơn giản, cũng không có nhiều khả năng tâm thần không yên suốt cả buổi sáng, căng thẳng đến mức nôn mửa.
Bọn họ nhìn chằm chằm di động, nín thở chờ đợi.
Thầy hướng dẫn: [Hôm nay sẽ là Đới Lương Viễn và Tống Minh Lượng. Làm phiền hai bạn học đến phòng thí nghiệm giải phẫu 203 để giúp chuẩn bị sau giờ cơm trưa. Đến đó tôi sẽ nói về cách chuẩn bị và những gì cần chuẩn bị.]
Có người nhẹ nhàng, có người suy sụp.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn của thầy hướng dẫn, một bạn học cùng lớp khóc nức nở nắm lấy tay của một bạn khác, "Xá Trưởng, tim của tôi thật sự không tốt, chiều nay cậu đi thay tôi được không?"
Vị bạn học này chắc là Đới Lương Viễn.
Mấy người chơi đều nhìn về phía Tống Minh Lượng, Tống Minh Lượng vẫn cúi đầu như thường lệ, tóc mái dày che khuất đôi mắt của cậu ta. Tống Cường cha của cậu ta không ngừng móc khóe móng tay, trông rất hoảng loạn.
Lúc ăn trưa, Tống Cường lại kéo Tống Minh Lượng đến bàn của bọn họ.
Tống Cường lấy lòng mà nhìn Hoa Hạo Minh: "Ngài là người từng vào trò chơi, nhất định rất giỏi. Lần đầu tiên tiến vào phòng thí nghiệm giải phẫu còn có rất nhiều điều chưa biết, nhưng nhất định cũng là cơ hội phát hiện ra manh mối mới."
Hoa Hạo Minh trực tiếp hỏi: "Chú muốn cái gì?"
Tống Cường vội nói: "Vừa rồi tôi mới nghe bạn học tên Đới Lương Viễn kia nói có thể tìm người đi thay được. Lần này có thể nhờ ngài đi thay cho Tống Minh Lượng không, chúng ta nhất định sẽ cảm ơn ngài đàng hoàng, lần sau đến lượt ngài thì cứ để Tống Minh Lượng đi thay cho ngài."
Hoa Hạo Minh: "Xin lỗi."
Tống Cường vẫn cười như vậy, đẩy Tống Minh Lượng một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!