Thời gian dài như vậy, Quách Dương vẫn luôn chú ý đội Công Kiên và trò chơi, không thể giải thích với bọn họ về tầm quan trọng của dị năng của Nhị Oa đối với xã hội của bọn họ chỉ với dăm ba câu, trò chơi xuất hiện càng ngày càng thường xuyên, tương lai không lâu, có thể sẽ có một thành phố thất thủ chỉ trong một đêm.
Nếu có người dẫn Nhị Oa vào trò chơi, bọn họ chỉ có thể ép mình máu lạnh, chủ động hoặc thụ động đẩy đứa trẻ vào tình thế nguy hiểm, hướng dẫn cậu bé sử dụng dị năng trong sự kí. ch thí. ch nguy hiểm.
Quách Dương nói xong câu đó, quay đầu nhìn thấy Nhị Oa đang lén lút nhìn Hạ Bạch.
Cậu ta lại nghĩ đến dáng vẻ Nhị Oa nhìn Hạ Bạch ở hành lang rạp chiếu phim.
Nhiều năm như vậy, vô số lần gặp nguy hiểm sợ hãi, chỉ có Hạ Bạch lập tức cứu bé.
Tâm trạng Quách Dương cực kỳ phức tạp.
Cậu ta nói với Hạ Bạch, nói: "Nhị Oa thật sự rất nhát gan, khi nhìn thấy cậu bị kéo vào trong phim, em ấy lại ôm lấy chân của cậu, muốn kéo cậu lại."
Nhị Oa lập tức vùi đầu né tránh.
Hạ Bạch nói: "Nhưng, hình như Nhị Oa rất sợ tôi."
Nghe được Hạ Bạch gọi hai chữ Nhị Oa, đôi chân nhỏ sau gốc cây chuyển động một chút.
Quách Dương: "Em ấy vốn rất nhát gan, mà có khi thích còn nhát gan hơn nữa?"
Hạ Bạch cũng không rõ.
Khó hiểu.
Sau khi nói đơn gian chuyện của Nhị Oa trong thời gian nghỉ xong, Quách Dương nói: "Có phải chúng ta nên xem [Phim] không, đừng bỏ lỡ cốt truyện mấu chốt."
Mã Đồng Phong cuối cùng lại mở miệng, "Tôi muốn tìm thi thể của Gia Tú trước."
Bọn họ cũng đều biết, dân trên đảo ăn thịt người, người trước đó bị bọn họ giết, xác cũng bị bọn họ mang về. Bây giờ trời đã gần tối, nếu bọn họ không nhanh chóng đến đó, có thể ngay đến xương của Hà Gia Tú cũng không tìm thấy được, cho dù qua hiện giờ, cũng không nhất định có thể tìm được.
Quách Dương buồn bã thở dài, "Thực ra tôi cũng muốn đi tìm xác của Lăng Trường Dạ, chôn cất anh ấy tử tế."
Dù sao cũng là thần tượng của cậu ta, còn là anh hùng chiến đấu vì nhân loại ở trong lòng của mình, cậu ta không thể chấp nhận anh bị một đám người man rợ như vậy ăn thịt. Cho dù đã chết thì cũng nên có thể diện một chút.
Hạ Bạch nhớ đến bộ thi thể hoàn mỹ mà cậu nhặt đươc trong bệnh viện chỉnh hình kia, nghĩ đến cảnh tượng anh bị đám người man rợ xé ra rồi ăn, cũng không vui.
Sao có thể đối với thi thể như thế.
Cho dù không bị phim ô nhiễm tinh thần, Hạ Bạch không xem đoạn tình tiết nhắm vào cậu thì cũng tức giận.
Cậu cũng ủng hộ đi tìm hai thi thể này.
Quách Dương lại nói: "Nhưng có khi nào chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều tình tiết của phim không? Hơn nữa chúng ta không còn là góc nhìn của Thượng Đế nữa, có thể đứng ở cả ba góc nhìn đội thám hiểm, cư dân trên đảo và hoa khôi quỷ, hoa khôi quỷ lại kh. ủng bố như vậy …… khó ghê."
Hạ Bạch cụp mắt, đúng là rất khó.
Bọn họ rất khó, cậu cũng rất khó.
Ba lần ngỏ lời mời xác chết đều thất bại, liên tục bị nhục khiến cho Hạ Bạch không thể không nghĩ lại cách hỏi của mình.
Cậu hỏi trực tiếp như thế, đúng là sẽ làm cho người khác hoài nghi, kỹ năng Linh Hồn quỷ dị vô cớ, không có ai dễ dàng đồng ý với cậu, giống như lời của Quách Dương, ai biết được sau khi đồng ý với cậu xong, có khi nào cậu sẽ biến đối phương thành thi thể, hoặc là thúc đẩy cái chết của đối phương hay không.
Trước đó cậu còn nghĩ tới, khi đưa ra lời mời vào lúc người đó gần chết, có thể tình hình sẽ tốt hơn một chút, nhưng lại không có đảm bảo.
Cậu biết mình yêu quý thi thể, sẽ không làm gì thi thể, trong góc nhìn của cậu, chuyện này nhìn chung đều có lợi cho cả hai bên, nhưng đối phương không hẳn cũng nghĩ như vậy, điều này về cơ bản cũng giống như việc thiếu thầy đại thể trong các trường y lớn, nghe nói nhiều người ban đầu sẵn lòng hiến xác, nhưng lại trước khi chết lại đổi ý.
Giữ một cơ thể nguyên vẹn trong sạch trước khi luân hồi là quan niệm ăn sâu bén rễ của nhiều người, không ai muốn giao thi thể mình cho người không hiểu biết, không biết anh ta sẽ làm gì thi thể của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!