Khi vào trong phim, Hạ Bạch cảm giác được Quách Dương ôm chân của cậu đã buông tay.
Theo Mã Đồng Phong vào trong phim, cái này vốn là quyết định của cậu, không có ý định để người khác đi theo mạo hiểm, cậu không ngại bọn họ đều buông tay.
Ngay sau đó cậu lại cảm thấy chân của mình bị ôm lấy.
Không cần quay đầu lại nhìn cũng biết đó là ai, cánh tay và bàn tay đang ôm bắp chân cậu không ngừng run rẩy, còn có chất lỏng trông như nước mắt nhỏ xuống mắt cá chân của cậu.
Vừa bịt lỗ tai trốn ở dưới ghế run rẩy, vừa sợ tới mức âm thầm khóc, cậu cảm nhận được rõ ràng thế nào là "Yếu ớt đáng thương lại bất lực".
Nghe được lời của Quách Dương, bàn tay đang định lấy bùa trấn thi của Hạ Bạch giật mình dừng lại.
Nhị Oa là tên của đứa nhỏ nhỉ, cậu từng nghe được Quách Dương gọi cậu bé như vậy ở hành lang rạp chiếu phim.
Đứa nhỏ nhát gan ôm chân cậu khóc thút thít này là người chơi có sức chiến đấu đỉnh của chóp à?
Sau cú sốc thì lại có vẻ hợp lý.
Nhị Oa đến từ thôn Thất Lý, người của Cục quản lý trò chơi nói, thôn Thất Lý là nơi phát hiện ra khác thường sớm nhất, nói cách khác, có thể cậu bé Nhị Oa này là một người chơi xuất hiện sớm nhất? Một bậc tiền bối trong số các người chơi?
Nhưng cậu bé ôm đầu run rẩy, ngay đến kéo người cũng không dám, hiện giờ vẫn còn đang run rẩy ch. ảy nước mắt.
Một kẻ ngu ngốc là người chơi đứng đầu bảng xếp hạng tích phân.
Một kẻ nhát gan là người chơi có sức chiến đấu đỉnh.
Hạ Bạch ngây người một giây, móc từ trong túi ra ba lá bùa trấn thi, mím môi một cái, nhanh chóng dán lên bàn tay quỷ, khi bàn tay quỷ co rúm bóc khói, thì nói với mấy người: "Nhảy!"
Cậu lập tức buông lỏng ra chân của Mã Đồng Phong, cùng đứa trẻ phía sau và Quách Dương rơi vào trong hồ.
Khi bàn tay quỷ co rúm lại, nếu Mã Đồng Phong cũng có cơ hội thoát thân, nhưng không biết ông có muốn hay không.
Khi buông chân ông ra, Hạ Bạch hỏi ông: "Chú không muốn tìm được xác của dì ấy để chôn cất đàng hoàng sao?"
Nói xong, cậu liền rơi vào trong hồ, khi nước trong hồ sắp tràn vào trong miệng, cậu lập tức nhắm mắt và miệng lại, một tay ôm đứa trẻ liều mạng bơi về phía trước.
Qua hai ba phút, Hạ Bạch mới ngoi đầu từ trong nước ra, vỗ vỗ khuôn mặt tím tái của cậu bé, "Thở, thở đi."
Đứa trẻ run rẩy mà mở mắt, nhìn thoáng qua Hạ Bạch rồi lập tức quay đi, không biết thở như thế nào.
Hạ Bạch: "…… Thở, thở ra đấy, biết không?"
Không chờ đứa nhỏ phản ứng, Hạ Bạch đưa ngón trỏ lên mũi, ngón cái ấn lên cằm cậu bé, mở ra khoảng trống cho không khí ra vào, nhìn đứa trẻ hít thở vài hơi thì lập tức lại ôm nó bơi về phía trước.
Lúc này, thế giới trong phim đã chạng vạng, sắc trời đã có chút tối, dưới bóng cây bao phủ, Hạ Bạch thuận lợi bơi khỏi phạm vi tầm mắt của hoa khôi quỷ.
Hồ trên đảo không lớn lắm, đây là một hồ nước bất quy tắc, được bao quanh bởi rừng cây gồ ghề. Trong rừng cây an toàn hơn hồ nước, dễ dàng tránh né nữ quỷ, cậu mang theo đứa trẻ bơi đến gốc cây gần nhất, chui vào trong rừng cây.
Trong phim đang là giữa hè, khu rừng này không lớn, nhưng có cảm giác như một khu rừng mưa nhiệt đới, cây cối cao lớn, cành lá rậm rạp, có thể dễ dàng tìm được chỗ ẩn nấp.
Khi cậu vừa buông đứa trẻ xuống, đứa trẻ đã trốn sau gốc cây.
Hạ Bạch: "……"
Hạ Bạch mặc cho cậu nhóc trốn ở sau cái cây, thuần thục trèo lên cây, hái mấy quả lê dại, sau đó ném hai quả ra sau gốc cây cho đứa bé.
Quách Dương và Mã Đồng Phong nhanh chóng tìm đến đây. Quách Dương trông vẫn ổn, chỉ là ướt dầm dề mà ngồi ở bên cạnh há mồm thở dốc. Trên người của Mã Đồng Phong có rất nhiều huyết, sau lưng ông vốn đã có một vết dao, lại bị bàn tay quỷ kéo đi, hiện tại trông rất đáng sợ.
Nơi này không có nước uống, Hạ Bạch đưa cho bọn họ mấy trái lê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!