Mã Đồng Phong hỏi Hà Gia Tú vì sao thích xem phim ma.
Hà Gia Tú nói: "Con người nhỏ bé bất lực, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ đầu là giả dối cả, nhưng phim ma có nhân quả báo ứng, có thể có thù báo thù có oán báo oán."
Vì thế lần đầu tiên đi xem phim trong đời, bọn họ đã chọn một bộ phim ma, khi bọn họ đã 43 tuổi.
Hà Gia Tú sinh ra trong một thôn không quá xa xôi, thôn rất gần huyện thành, cuộc sống của người dân trong thôn còn tạm được, thường xuyên trò chuyện về cuộc sống ở nơi khác, dựa vào loại ảo tưởng này vượt qua hơn nửa đời người.
Bi kịch của cuộc đời dì bắt đầu khi cha dì bị liệt, mẹ dì bỏ lại dì và em trai mà đi, dì mới vào học cấp 2 đã phải nghỉ học để kiếm tiền nuôi gia đình. Lúc ấy dì cũng không cảm thấy đau buồn, bởi vì cuộc sống ở trường của dì cũng không quá tốt đẹp.
Dì rửa bát trong một nhà hàng nhưng thu nhập quá ít, không đủ nuôi gia đình, sau đó dì làm việc ở KTV cùng quán bar, thường xuyên bị quấy rối và nhục mạ.
Sau khi trải qua mười năm đáng lẽ là đẹp nhất của mình trong mớ hỗn độn, bởi vì cần tiền gấp, cho nên dì lấy một tên cờ bạc bạo lực gia đình.
Vào một đêm nọ sau năm năm kết hôn, người đàn ông đưa chủ nợ vào phòng dì.
Dì từng chống trả một cách hung bạo, tủi nhục và đau đớn sắc bén như vậy, nhưng tất cả đều bị sương mù nặng nề của cuộc sống đè xuống một nơi nào đó trong đáy lòng.
Sau đó, người đàn ông đó để lại cho dì một đống nợ rồi bỏ trốn.
Khi dì bị chủ nợ đánh rồi đuổi ra khỏi nhà, trời đang mưa to, có lẽ vì trông dì quá đáng thương nên anh bảo vệ trong khu dân cư què đã cởi áo che mưa cho dì một lát.
Anh bảo vệ kia chính là Mã Đồng Phong.
Đó là lần đầu tiên sau mấy chục năm hỗn độn, Hà Gia Tú cảm nhận được sự dịu dàng của sự quan tâm, dì đã khóc rất to trong cơn mưa lớn.
Mã Đồng Phong chân tay luống cuống, cuối cùng hai người đều tắm mưa rất lâu.
Chú cùng dì tìm đến sự giúp đỡ của pháp luật, khom lưng uốn gối, cùng cười cùng khóc.
Dì giúp chú lo việc nhà, dìu chú lên cầu thang mỗi sáng sau khi tan làm.
Bọn họ cứ sống với nhau như thế, trong căn nhà chú thuê chỉ có một phòng mà không có phòng khách.
Có một ngày, chú căng thẳng nói với dì rằng chú muốn cưới dì, muốn dẫn dì rời khỏi nơi này, nơi chỉ mang đến cho họ sự tủi nhục và tổn thương, nơi mà hiện tại rất căng thẳng và không thể cho bọn họ một tương lai ổn định, cùng về quê của chú, xây một căn nhà ngói, sống một cuộc sống thật tốt đẹp.
Dì đồng ý.
Chính là hôm trước.
Trước khi rời khỏi thành phố để lại vết thương cho cả hai, chú nói muốn hẹn hò với dì, kết thúc cuộc sống ở thành phố này bằng một ngày hạnh phúc.
Đêm đó, ánh sáng ấm áp từ bóng đèn chiếu lên khuôn mặt vừa lo lắng vừa vui vẻ của chú, chú không biết rằng khi cười, khuôn mặt của chú đầy những nếp nhăn, giống như một ông lão 50 tuổi, làn da đen sạm cũng không che được sự đỏ mặt của mình.
Đã hơn bốn mươi rồi còn hẹn hò cái gì không biết.
Dì nghĩ như thế, mím môi cười bắt đầu chuẩn bị đi xem phim.
Bọn họ quyết định đi xem phim, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của cậu bé con hàng xóm, chọn được một bộ phim ma kinh dị. Dì thích phim có ma, hiện thực không làm được gì, không nhìn thấy được nhân quả báo ứng, có thể nhìn thấy được ở trong phim ma.
Dì đi mua đồ uống và bắp rang. Dì nghe nói mấy rạp chiếu phim mắc lắm, dì biết có một chợ bán thức ăn, ba đồng được một túi lớn, bọn họ xem hết cả bộ phim cũng chưa ăn hết nữa.
Trong hai người họ có một người bị què, làm bảo vệ cũng bị chê, tiền lương còn chưa đến 2000 một tháng. Sau khi dì bị gãy một tay đã không còn nhanh nhẹn được nữa, làm việc ở siêu thị một tháng cũng kiếm được hơn hai ngàn, còn phải về xây nhà, đương nhiên phải tiết kiệm một chút.
Bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng bước vào rạp chiếu phim lần đầu tiên trong đời.
Không ngờ, gặp phải trò chơi quỷ dị.
Khi xem phim, chú vẫn luôn nắm chặt tay của dì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!