Chương 4: (Vô Đề)

"Tại sao anh lại biết nhiều như vậy?" Em trai trong hai chị em hỏi.

Hoa Hạo Minh: "Bởi vì tôi chính là một trong những bước ra khỏi trò chơi, hoặc là nói, tôi là người chơi trò chơi."

Không biết người khác tin hay không, Hạ Bạch tin Hoa Hạo Minh từng vào trò chơi. Trước đó cậu từng nhìn thấy Hoa Hạo Minh trên ảnh chụp trong bài đăng, nhìn vẻ mặt của Hoa Hạo Minh, anh ta không có khả năng chỉ mới bước ra từ một trò chơi.

Có thể, anh ta có thân phận khác.

Anh ta đúng là không phải người yên tĩnh, nhưng cũng không giống như người thích xen vào việc người khác, kiên nhẫn như vậy. Nghiêm túc nói với bọn họ về những chuyện khác thường lúc ban đầu, nhất định không phải do anh ta có lòng tốt, mà bởi vì thân phận của anh ta.

Anh ta là người của "

"Bộ phận khác"

" mà lão Dương nhờ đến giúp cậu tìm Hỉ Thần.

Hạ Bạch nghĩ như vậy, cậu ngồi ở trên giường ôm chặt túi đựng tài liệu trong tay, như là bị sợ đến bay hồn, ngơ ngác mà nhìn cái cửa.

"Xin, xin hỏi, vậy chúng ta làm cách nào để quay về?" Nghe Hoa Hạo Minh nói xong, người cha kia ráng nặn nụ cười cẩn thận hỏi Hoa Hạo Minh, thái độ cực tốt.

Thoạt nhìn là tin, tin cái trò chơi mà Hoa Hạo Minh nói, cũng tin anh ta là người thoát khỏi trò chơi.

Dưới ánh sáng lờ mờ, ánh mắt của mấy người chuyển về phía Hoa Hạo Minh, như thể hy vọng sống sót nằm ở trên người anh ta.

"Qua ải trò chơi là ra được."

Anh ta nói rất đơn giản, nhưng tất cả mọi người biết không đơn giản như vậy.

"Nếu, nếu chúng tôi không qua ải được thì sao?"

"Chúng tôi đều sẽ thật sự biến mất, cũng chính là chết trong trò chơi, sau đó ký túc xá cũng sẽ bị phong tỏa, ngăn chặn những người bình thường khác cũng bị cuốn vào trong trò chơi."

Bọn họ thoáng cái đã biết, tại sao mấy năm nay nhiều nhà xưởng, công viên giải trí và quán ăn đóng cửa như thế, không hoàn toàn là do kinh doanh không tốt.

"Chúng ta phải qua ải trò chơi thế nào? Có chiến lược gì không?" Người cha kia tiếp tục hỏi.

Hoa Hạo Minh nói: "Trò chơi bình thường đều có liên quan đến đại điểm, chúng ta ở trường học, chắc đây là trò chơi có liên quan với trường học."

Thoáng có chút manh mối, nhưng phạm vi quá lớn.

"Có người chơi đặt tên cho trò chơi này là 《Truy Tìm Sự Thật》." Hoa Hạo Minh tiếp tục hào phóng bày ra chiến lược cho bọn họ.

"《Truy Tìm Sự Thật》? Tìm kiếm chân tướng hả?" Ôn Đông hỏi.

Hoa Hạo Minh gật đầu, "Theo tôi được biết, trò chơi có hai loại map(bản đồ). Một là map thường phổ biến nhất, hầu hết map thường đều là tìm kiếm sự thật. Một loại còn lại là map hiếm đặc biệt, có rất nhiều cách chơi map đặc biệt, không có quy tắc nào cả."

"Nói cách khác, rất có thể chúng ta đang ở map thường, nếu như vậy, chúng ta chỉ cần tìm được cái gọi là sự thật thì sẽ có thể rời khỏi trò chơi?" Tống Cường có hơi hưng phấn, khuôn mặt mang theo chờ mong mà duỗi dài cổ.

Hoa Hạo Minh cười, "Vậy thì cậu cũng phải kiên trì đến khi tìm được chân tướng mới được."

Nghĩ đến mấy bàn tay quỷ bóp lấy cổ của bọn nhỏ, mấy con rối xác chết mặt người ở trong nhà ma mà Hoa Hạo Minh đưa cho bọn họ xem, nụ cười trên mặt Tống Cường bắt đầu méo xệch.

"Còn nữa, tốt nhất đừng đối kháng với NPC trong trò chơi, cứ diễn cho tròn vai của mình ở trước mặt NPC là được."

Những người khác còn có rất nhiều câu muốn hỏi, Hoa Hạo Minh nói xong điều quan trọng nhất thì ngắt lời bọn họ: "Hiện giờ chúng ta đang trong trạng thái tỏa định của trò chơi, nói cách khác, chúng ta không thể rời khỏi ký túc xá và trò chơi sắp bắt đầu. Trạng thái tỏa định sẽ không kéo dài lâu, thường đều là từ năm đến mười phút, tôi đề nghị nhân lúc thời gian này, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, cũng giới thiệu về mình một chút."

Không ai không nghe anh ta, bao gồm cả cậu trai vừa rồi chất vấn anh ta, mọi người bắt đầu hoảng loạn mà tìm kiếm công cụ tấn công và phòng thân.

Lận Tường nhân cơ hội này đặt túi bạt dứa của Hạ Bạch lên giường số 1, cậu ta cao lớn, đứng trên mặt đất là có thể dễ dàng kéo ga trải giường trên giường số 1 xuống, ném sang giường số 4.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!