Âm thanh kia biến mất, phòng chiếu phim yên tĩnh lại mờ tối.
Trước đó không biết điện thoại của ai còn mở đèn pin, không biết đã tắt khi nào, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên những khuôn mặt đang sợ hãi.
Trong phòng chiếu tối đen như mực chỉ có thể nhìn thấy mấy khuôn mặt kinh khủng cứng đờ.
"Ha, cũng không đáng sợ như vậy nhỉ, nói là chỉ cần chúng ta xem phim, hiểu được câu chuyện bên trong là sẽ ổn thôi?" Một cô gái buộc kiểu tóc hai bên được chiếu sáng bởi ánh sáng của màn hình điện thoại di động nói.
"Cô tin thật à?" Người đàn ông cường tráng kia nói.
"Hình như, hình như là sự thật, giọng nói kia ở trong đầu tôi, điều này không có cách nào giải thích được." Một người phụ nữ trung niên ngồi đằng trước nhút nhát sợ sệt nói.
"Ài, không còn cách nào khác, nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng ta phải chơi cho xong, tôi đành phải đứng ra thôi." Một thiếu niên nhẹ nhàng nhảy lên lưng ghế, thế mà lại đứng vững trên lưng ghế, "Trong video đó là sự thật, chúng ta đã bị cuốn vào trong trò chơi quỷ dị, tôi là người từng vào trò chơi, cũng chính là người chơi có kinh nghiệm."
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cậu ta.
"Có điều, di động đó không phải là của tôi." Ánh mắt cậu ta quét một vòng phòng chiếu phim, "Nhất định ít nhất còn một người chơi lão luyện khác ở hiện trường, có thể còn rất mạnh nữa."
"Nếu vị kia không muốn ra tới, mọi người cứ tạm thời nghe tôi đi, mọi người cũng đã thấy được sự kh. ủng bố của trò chơi ở trong video rồi, chỉ có phối hợp mới có thể có khả năng sống sót rời đi thôi. Đúng rồi, tôi tên là Quách Dương."
Cô gái buộc kiểu tóc hai bên lập tức hỏi: "Chúng ta rời khỏi trò chơi như thế nào?"
Quách Dương: "Hoàn thành trò chơi là có thể rời đi."
Người đàn ông cường tráng hỏi: "Hoàn thành trò chơi thế nào?"
Quách Dương: "Ôi trời, mọi người đừng hỏi nữa, phim sắp bắt đầu chiếu rồi, mọi người cứ nghe theo sự sắp xếp của tôi trước đi."
"Cậu nói rõ ràng với chúng tôi trước đi!" Người đàn ông to lớn tiến lên muốn kéo cậu ta xuống, "Nghe lời cậu, ai biết cậu lại gạt chúng tôi thì sao?"
Người đàn ông kia hơn ba mươi tuổi, thân hình vạm vỡ, bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy cánh tay thiếu niên.
Thiếu niên hơi hơi quay đầu nhìn về phía cái tay kia, không thể nhìn rõ ánh mắt dưới làn mi dài che phủ, chỉ có thể nhìn thấy cậu ta vươn bàn tay trắng nõn hơn bàn tay của người đàn ông kia, cầm cổ tay của người đàn ông hơi xoay một cái, người đàn ông đã bị ném vào lối đi.
Phòng chiếu phim lặng im chỉ nghe thấy được tiếng rên của người đàn ông cường tráng kia.
Nụ cười trên mặt của Quách Dương biến mất, "Tôi lặp lại lần nữa, nghe theo sự sắp xếp của tôi trước."
"A! Nơi đó! Nhìn màn ảnh kìa!"
Một tiếng hét chói tai lại ngắt lời của cậu ta, thu hút sự chú ý của mọi người, Hạ Bạch quay đầu lại nhìn thấy máu tươi đang chảy ra từ màn hình.
Giờ khắc này cuối cùng không còn ai nghi ngờ tính xác thực của trò chơi nữa, trong phòng chiếu chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề.
"Không còn kịp rồi!" Quách Dương lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình đi, sau khi ngồi xong thì không được cử động nữa, chúng ta bắt đầu điểm số, xác nhận số người. Trong khung cảnh tối tăm này, rất dễ xuất hiện thứ không phải người, hãy xác định tổng số người, nhận rõ người bên cạnh!"
Hiện giờ không còn ai phản đối cậu ta nữa, trong cơn hoảng loạn, cậu ta đã trở thành trụ cột.
Bắt đầu từ hàng ghế đầu, mỗi khi có người đếm, Quách Dương sẽ chiếu đèn pin điện thoại mặt người đó rồi rời đi. Đây là nhằm mục đích cho những người xung quanh thấy người này, cũng đang xác nhận người đó có phải người hay không.
Chùm ánh sáng của điện thoại di động di chuyển trong phòng chiếu tối om, lướt qua những chiếc ghế màu đỏ im lặng không người, dừng lại ở hàng ghế thứ tư.
Ba hàng ghế phía trước không có ai, người ngồi ở hàng ghế thứ tư phía trước là một người đàn ông trung niên và một phụ nữ, vừa rồi bọn họ chính là người đầu tiên đứng dậy đi gọi nhân viên.
Chú ý tới ánh đèn chiếu đến mình, hai người lập tức xoay người về phía sau nhìn.
Bọn họ trông khoảng năm mươi tuổi, trên khuôn mặt đều có những nếp nhăn bể dâu, nỗi hoảng sợ men theo đường vân lan tràn khắp khuôn mặt. Trên chân người phụ nữ là một chiếc ly uống nước bằng giấy dùng một lần, bên trong còn một nửa bắp rang. Trên tay người đàn ông cầm một túi nilon màu trắng, bên trong cũng chứa bắp rang.
"1, 1."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!