Chương 33: (Vô Đề)

11h30 đêm, hai chiếc xe buýt dừng trước cổng khu ký túc xá, nhóm tình nguyện viên của học viện y Hòa Bình liền bắt đầu mang theo hành lý đơn giản bước lên xe.

Đối với thời gian này, bọn họ không có nghi hoặc, chỉ cho rằng tình thế ở thành phố Tuyền Quảng đang rất nguy cấp, thời gian đang cấp bách.

Hạ Bạch đi theo Chung Tử Thương lên xe phía trước, cậu đang muốn đi đến hàng ghế phía sau thì lại bị Chung Tử Thương kéo đến ngồi ở hàng ghế cạnh cửa.

Nhóm tình nguyện viên không hề chậm trễ, tất cả đều đã ổn định chỗ ngồi trước 0 giờ, hai chiếc xe lần lượt rời khỏi học viện y Hòa Bình trong đêm tối.

Trong xe vang lên tiếng nói chuyện khắp mọi nơi. Hạ Bạch mới vừa vào học, còn là sinh viên mới duy nhất trong số tình nguyện viên, ngoại trừ Chung Tử Thương thì chẳng quen biết ai cả, Chung Tử Thương không biết đang nghĩ cái gì, đôi tay siết nhẹ nắm đấm, nhíu mày trầm tư, Hạ Bạch đành phải ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

0 giờ sáng, làng đại học còn rất náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, xe tới xe lui.

Xe buýt mất hơn mười phút mới ra khỏi khu vực đông đúc của làng đại học, sau khi tiến vào con đường rộng rãi, không hề tăng tốc mà lao vào con đường đất bên cạnh, không để người ta chú ý mà ngừng lại.

Trong xe vang lên những tiếng bàn tán nghi hoặc.

Chung Tử Thương ở bên cạnh Hạ Bạch đứng lên, mặt hướng về các tình nguyện viên phía sau.

"Các vị bạn học, cảm ơn các bạn đã bất chấp nguy hiểm và vất vả tích cực tham gia hoạt động hỗ trợ lần này, Lần này có tổng cộng 3.123 bạn học đăng ký, Tôi và lãnh đạo nhà trường đã sàng lọc kỹ lưỡng, chọn ra được 100 bạn học bao gồm những bạn đang ngồi ở đây."

Lời này rất làm cho người ta vui vẻ, được chọn từ trong hơn 3000 người, ít nhất bọn họ phải có chỗ nào được công nhận cho nên mới có thể trổ hết tài năng như thế.

Chỉ là, không biết niềm vui này sẽ kéo dài được bao lâu.

Chung Tử Thương cười một cái, không làm giảm đi sự nghiêm túc trên khuôn mặt cậu ta, cậu ta li. ếm li. ếm đôi môi khô nứt, "Tôi muốn nói về tình huống của thành phố Tuyền Quảng với các bạn một chút."

"Vì sao lại dừng lại? Vừa đi vừa nói chuyện cũng được mà."

"Đúng vậy, không phải đang vội sao? Chúng ta nên đến sớm một chút chứ."

Chung Tử Thương: "Bởi vì tình huống ở thành phố Tuyền Quảng, không phải như mọi người nghĩ, mọi người cứ nghe xong rồi hãy quyết định có đi hay không."

"Là kiểu bùng nổ lan tràn, không thể kiểm soát được sao?"

"Vậy không phải chúng ta nên đi nhanh lên sao?"

Chung Tử Thương: "Không phải kiểu bùng nổ lan tràn, nhưng vấn đề nguy hiểm hơn những gì mọi người nghĩ rất nhiều, tôi cần phải có trách nhiệm nói rõ với mọi người."

Cậu ta bắt đầu nói từ đầu: "Sự bất thường ban đầu xảy ra ở thôn Thất Lý……"

Cảnh tượng ở thôn Thất Lý xuất hiện trong chiếc TV nhỏ trên xe buýt.

Hạ Bạch lại nghe thêm một lần về sự kiện thôn Thất Lý và nhà ma trong công viên giải trí Linh Nhạc, gần như giống hệt những gì Hoa Hạo Minh đã nói, trên TV đang chiếu những bức ảnh và video mà Hoa Hạo Minh đã cho bọn họ xem.

Hiện giờ cậu đã biết, hai sự kiện này được Cục quản lý trò chơi chuyên dùng để phổ cập khoa học cho những người chơi mới.

Chỉ cần có người của Cục quản lý trò chơi bị cuốn vào trò chơi cùng với người chơi mới thì sẽ có nghĩa vụ phổ cập khoa học về trò chơi cho người chơi mới, sử dụng những trường hợp đơn giản này để những người chơi mới có thể nhanh chóng chấp nhận sự tồn tại của trò chơi, phối hợp với người chơi lâu năm vượt qua trò chơi.

Hiện giờ, bởi vì tình huống đặc biệt, những tình nguyện viên của học viện y Hòa Bình cũng được phổ cập khoa học.

Cậu cũng hiểu tại sao Chung Tử Thương có thể dọn đến ký túc xá của bọn cậu nhanh như vậy, cậu ta là hội trưởng Hội Học Sinh của học viện y Hòa Bình, là người chơi, cũng là người của Cục quản lý trò chơi.

Chung Tử Thương: "Thành phố Tuyền Quảng không phải xuất hiện nguồn ô nhiễm gì, sở dĩ nói như vậy cũng là vì che giấu sự xuất hiện của trò chơi, tránh sự hoảng loạn và mất trật tự trên diện rộng trong thời gian ngắn."

"Quá nhiều trò chơi xuất hiện ở các khu vực khác nhau của thành phố Tuyền Quảng, quá khác thường, vì tránh cho người bình thường bị cuốn vào, cho nên mới tạm thời phong tỏa, chỉ ra mà không vào."

Trong xe vang lên một tràn ồ lên, điều này thực sự đã phá vỡ thế giới quan của bọn họ.

Nhưng Hạ Bạch cũng chú ý thấy có một số người cũng không khiếp sợ, có thể trong đó có người chơi, cũng có thể bọn họ không phải người chơi, chỉ là đã sớm nhận thấy được thế giới của bọn họ xảy ra vấn đề rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!