Chương 31: (Vô Đề)

Sau khi xuống xe, Lận Tường dẫn theo cậu bạn thân đí đến cửa hàng trà sữa gần trường để mua trà sữa.

Lận Tường và Hạ Bạch làm bạn bè ba năm, thật sự cảm thấy Hạ Bạch không có ha. m m. uốn, không thích tiền cũng không thích ngắm người đẹp, không theo đuổi danh tiếng học tập cũng không chịu khó, thứ duy nhất mà cậu thích chính là trà sữa, trà sữa thạch đậu đỏ khoai môn.

Đương nhiên hiện giờ cậu ta biết Hạ Bạch không phải không có ha. m m. uốn, tuy rằng ha. m m. uốn của cậu có hơi kỳ lạ một chút.

Bạn thân sẽ cùng uống trà sữa với nhau, Lận Tường mua hai ly, đưa cho Hạ Bạch một ly gấp đôi thạch, hai người vừa uống vừa cùng đi về phía trường học.

"Hạ Bạch, tôi đạt được 1.1 triệu tích phân, chữa trị hết 550.000, còn thừa tầm 600 mấy, cậu thì sao?"

"Tôi có 1,9 triệu tích phân, còn đạt được một kỹ năng Linh Hồn."

Lận Tường vội nuốt trà sữa trong miệng xuống, nguyên viên thạch khoai môn còn chưa nhanh đã nuốt thẳng xuống, kích động lại đè giọng hỏi: "Thật sự đạt được kỹ năng Linh Hồn hả?"

Hạ Bạch gật đầu, vừa muốn nói chuyện thì đã bị Lận Tường cắt ngang, "Đừng nói với tôi là kỹ năng gì, tôi cũng biết cái này phải giữ bí mật sẽ tốt hơn, lỡ như ngày nào đó tôi bị kẻ địch bắt giữ rồi cưỡng ép bức cung, tôi không xác định tôi có thể sẽ nói ra hay không nữa."

Hạ Bạch ngẩn ngơ, vậy mà cậu ta lại nghĩ xa như thế.

Bước vào khuôn viên trường, hai người không nói đến chuyện trò chơi nữa.

Ngày báo danh này, cả trường rất náo nhiệt, hai người vừa đi vừa nhìn, nhân tiện đi dạo một vòng trong khuôn viên trường.

Tuy rằng học viện y Hòa Bình chân chính cũng không còn mới như vậy, nhưng mang đến cho người ta cảm giác rất có lịch sử hơn là u ám.

Ngôi trường danh tiếng trăm năm này được thành lập trong thời chiến, khẩu hiệu của trường "Vì nước nhà, chăm sóc người bị thương" khắc sâu ở trên tấm bia đá ở trung tâm khuôn viên trường, có lẽ phía trên từng có vết máu, nhưng sẽ không có bất kỳ bầu không khí kh. ủng bố nào.

Hầu hết các tân sinh viên đến và đi đều vui vẻ hào hứng, có thể thấy trong mắt bọn họ có những kỳ vọng về tương lai, xuất thân từ một gia đình danh tiếng, chăm sóc người bị thương, trở thành một bác sĩ được mọi người kính trọng, một đường chói lọi sáng ngời.

"Tốt thật đấy." Lận Tường cảm khái, "Cái bóng học viện y còn sót lại trong trò chơi của tôi gần như đã được chữa lành rồi."

Hạ Bạch gật đầu, nhai đậu đỏ thơm ngọt nhìn đường phố rộng rãi trong khuôn viên trường, ánh đèn sáng rực chiếu lên từng khuôn mặt đầy hy vọng, không khỏi nghĩ, nếu mấy năm trước, thực sự có một cô gái tên Sở Tuyết Lâm đến nơi này báo danh, ánh sáng trong mắt của cô nhất định cũng giống như bọn họ.

Có lẽ cô ấy sẽ mặc một bộ quần áo đơn giản, rất có thể là một chiếc váy trắng, xách một chiếc túi hành lý lớn, trên lưng đeo một cái ba lô màu xanh lục cũ, hơi mở miệng, ánh mắt sáng ngời nhìn vào khuôn viên trường chứa đựng những giấc mơ.

Bởi vì là ngày đầu tiên báo danh, Quản lý ký túc xá bận rộn lại không quen với sinh viên mới, còn có phụ huynh cũng đi ra ngoài, Lận Tường nhẹ nhàng đi theo Hạ Bạch lẻn vào vào phòng ký túc xá 312.

Khi họ trở về, trong phòng ký túc xá chỉ có một mình Mạnh Thiên Hữu.

Lận Tường hỏi: "Tống Minh Lượng đâu?"

Mạnh Thiên Hữu: "Cậu ta đi rồi."

Lận Tường không nghe ra ý khác trong câu này, "Đi đâu?"

Mạnh Thiên Hữu: "Sau khi cậu ta đưa tôi lên thì xách hành lý của mình đi rồi."

Hạ Bạch ngây ra một lúc. Cậu nhớ lại mấy cảnh tượng trong ký túc xá này và trong trò chơi, Tống Cường đánh chửi Tống Minh Lượng, dáng vẻ Tống Minh Lượng cúi đầu im lặng không lên tiếng, mãi mãi sẽ không quên hình ảnh Tống Minh Lượng chui vào trong miệng của Tống Cường.

Thực ra có thể thấy được mối quan hệ ngày thường của Tống Minh Lượng và Tống Cường.

Tống Cường là một tồn tại thế nào với Tống Minh Lượng?

Có lẽ Tống Minh Lượng không thích ông ta, có chút sợ hãi chán ghét ông ta, nhưng sau khi ông ta chết, Tống Minh Lượng chưa từng nói một câu nào, giống như muốn tàn hình ở trong thế giới này, hoặc là thế giới này vô hình trong mắt cậu ta, rất nhiều thứ đã biến mất.

Ba người im lặng trong chốc lát, sau khi tắm rửa thì lên giường.

Bọn họ rất nhất trí, tất cả đều mở app trò chơi trên di động, xem diễn đàn.

Lận Tường đột nhiên hỏi: "Vào trò chơi một lần rồi, các cậu có dự định gì không? Tôi định mua mấy căn nhà ở gần trường của các cậu, anh Hoa nói phòng ký túc xá của các cậu là nơi an toàn nhất, chắc là xung quanh đây cũng an toàn nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!