Nếu bọn họ cũng đã biết, Hạ Bạch cũng không giấu nữa, "Đầu tiên, tôi không phải là chứng ái tử thi như trên mạng nói, các anh không được phép xúc phạm lý tưởng trong sáng của tôi, tôi chỉ là muốn biến bọn họ thành người nhà, người nhà càng nhiều thì càng tốt."
"……"
Hạ Bạch nói: "Thực ra, tôi cũng có phản ứng vào buổi tối ngày đầu tiên, lúc trong ký túc xá còn nhẹ một chút, dù sao thì trong ký túc xá cũng không có xác chết, dị hóa vào buổi tối ngày đầu tiên không nghiêm trọng, tôi còn chưa tới mức giết người thành xác."
"Lúc tôi đến tòa nhà thực nghiệm giải phẫu tìm anh mới phản ứng khá lớn, nhưng tôi đã dùng đồ áp chế lại."
Lận Tường: "Là quyển gia phả kia! Sức mạnh người nhà của cậu mạnh vậy luôn?"
Hạ Bạch: "……"
Hoa Hạo Minh hoài nghi nhìn về phía Hạ Bạch, "Người nhà có thể ngăn chặn "chứng ái tử thi "? Cậu…… người nhà gì thế?"
Hạ Bạch hơi cúi đầu, "Người nhà đã biến thành xác."
"……"
Hết sức hợp lý.
Hạ Bạch: "Chỉ cần tôi nghĩ đến bọn họ thì sẽ đè nén tình yêu đối với những xác chết bên ngoài, luôn có cảm giác có lỗi với họ."
Lận Tường kinh: "Hạ Bạch, đạo đức cậu mạnh ghê! Tôi không hề có cảm giác này với những người nhà đã qua đời của tôi."
Hoa Hạo Minh: "……"
Chỉ có anh ta hiểu, nghĩ đến mấy Hỉ Thần của Hạ Bạch, anh ta dường như hiểu ra cái gì.
Nhưng, Hỉ Thần có tác dụng mạnh thế sao?
Hoa Hạo Minh hỏi: "Có thể cho tôi xem gia phả của cậu không?"
Hạ Bạch luôn mang theo gia phả bên người, cậu đưa cho anh ta.
Hoa Hạo Minh tiếp nhận rồi lật xem nhanh, sau đó chìm vào im lặng.
Cậu ấy vậy mà còn vẽ cho mỗi Hỉ Thần một bức tranh, cậu là họa sĩ vẽ chân dung sao, có thể sờ xương tay vẽ ra cái mặt người luôn.
Cậu ấy thể mà còn cho thân phận một thân phân, bà nội, bố, chị……
Cậu ấy thế mà còn ấn dấu tay cho Hỉ Thần.
Thấy Hạ Bạch ánh mắt trông mong mà nhìn chằm chằm, Hoa Hạo Minh nhéo nhéo cái mũi, nhanh chóng trả lại gia phả quý giá cho cậu.
Hạ Bạch lập tức cất vào trong túi, cậu không định cho mọi người xem.
"Nhưng, nhưng mà, sao Hạ Bạch lại là "chứng ái tử thi" chứ?" Lận Tường vẫn không thể hiểu nổi, Hạ Bạch thuần khiết như đóa hoa nhài của cậu ta thế mà lại có dính dáng với xác chết, cũng đến mức bị trò chơi xem nó như sở thích luôn?
Hoa Hạo Minh: "…… . Đây là chuyện riêng tư của cá nhân, muốn nói chuyện thì để sau nói."
Tuy rằng anh ta cũng rất muốn nghe, muốn nhìn vẻ mặt của Lận Tường, xem cậu ta có thể có ý nghĩ gì mới về chuyện Hạ Bạch cõng cậu ta ra khỏi nghĩa địa hay không.
Mạnh Thiên Hữu hỏi Hạ Bạch: "Còn chuyện mấy lá bùa của cậu là sao? Tại sao có thể trấn áp được thi thể?"
Vào giây phút cuối cùng của trò chơi,, cậu ta được mấy lá bùa đó cứu, cũng nhìn thấy Lận Tường lấy ra từ trên người của Hạ Bạch.
Hoa Hạo Minh lập tức nhìn về phía Hạ Bạch. Khi trò chơi sắp kết thúc, có rất nhiều xác chết đều rời khỏi nhà xác, nhưng những xác chết bị dán bùa trấn thi vẫn còn đứng nguyên tại chỗ. Sau đó anh ta nhìn thấy cũng khiếp sợ.
Anh ta tận mắt nhìn thấy thấy Hạ Bạch cho Lận Tường bùa trấn thi, lúc ấy cho rằng đó chính là bùa trấn thi mà thầy cản thi dùng trong truyền thuyết, nhất định sẽ không có tác dụng trong trò chơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!