Hoa Hạo Minh có lẽ muốn nôn hết mọi thứ ở trong bụng ra, một hồi lâu vẫn chưa lên.
Trông anh ta rất mạnh, nhưng Hạ Bạch nhớ đến phản ứng kịch liệt khi anh ta nghe cậu nói về Hỉ Thần ở trong sân nhà cậu, chắc là nỗi sợ chống lại xác chết.
Hiện giờ anh ta biết mình gặm xác chết trong nhà xác, xác chết ở trong dạ dày của anh ta.
Hạ Bạch trông càng ngây người.
Xe chạy được nửa tiếng, anh ta gửi tin nhắn cho Hạ Bạch, [Tôi đến xe cứu thương khác rửa dạ dạy, tài xế sẽ chở các cậu đến phân cục của Cục quản lý trò chơi ở thành phố Khương Kỳ, Lận Tường và Mạnh Thiên Hữu cũng sẽ được đưa đến nơi đó. ]
Hạ Bạch: [Được.]
Một lát sau, Hoa Hạo Minh lại gửi tin nhắn đến: [ kỹ năng linh hồn? ]
Hạ Bạch còn chưa gõ chữ, một tin nhắn khác lại bay đến, [Cậu có thể khỏi nói với tôi, đây là sự riêng tư của người chơi, có rất nhiều người chơi đều đang âm thầm che giấu, riêng tư đôi khi có thể cứu được mạng sống.]
Hạ Bạch hiểu, trong trò chơi kỳ thực có sự cạnh tranh giữa những người chơi, khi đánh kỹ năng ra một cách bất ngờ thì mới có thể thắng được, kỹ năng bị lộ ra, kẻ địch cố ý nhắm vào sẽ rất nguy hiểm.
Hạ Bạch: [Người Hai Mặt? ]
Hoa Hạo Minh: [Ừm.]
Hạ Bạch: [Tôi cũng có.]
Hạ Bạch không nói cụ thể kỹ năng của mình là cái gì, nhưng lại nói việc mình có kỹ năng linh hồn với anh ta. Bởi vì Hoa Hạo Minh thật lòng mong cậu có thể có kỹ năng linh hồn.
Còn có một nguyên nhân, Hạ Bạch không xác định. Cậu cảm thấy Hoa Hạo Minh cố ý không phát huy hết thực lực ở trong trò chơi, Hoa Hạo Minh có suy nghĩ của mình, Hạ Bạch nghĩ, có khi nào một nguyên nhân trong đó là để cậu nổi bậc rồi có được kỹ năng linh hồn hay không.
Hoa Hạo Minh: [Không tồi!]
Hoa Hạo Minh: [Đừng nói với tôi, để tôi đoán xem.]
Qua hai phút, Hoa Hạo Minh: [À, cậu không ở trên bảng xếp hạng, không có thân phận của cậu thì không thể tìm được. ]
Hạ Bạch tắt cuộc trò chuyện với Hoa Hạo Minh bằng hai mắt đờ đẫn.
Nhìn nhóm [Cả đời không qua lại với nhau] lại có 99+ tin nhắn, Hạ Bạch chạm vào xem một chút.
Hôm nay là lão Lưu mở miệng trước, hỏi có phải hôm nay cháu của lão Hạ đến học viện y Hòa Bình báo danh không, sau đó đến lão Vương, hỏi bọn họ có thuận lợi hay không, chưa được một tý họ là cãi nhau om sòm.
Hạ Bạch vội trả lời tin nhắn.
Lão Hạ: [ Tiểu Bạch đã báo danh xong rồi, cũng thu dọn xong ký túc xá, mọi thứ đều thuận lợi.]
Lão Lưu: [Vậy là tốt rồi, hiện tại thế đạo không yên ổn, nhất định phải bảo Tiểu Bạch chú ý an toàn đấy.]
Lão Vương: [Tiểu Bạch có số điện thoại của tôi, nếu nó có việc gì gấp thì cứ gọi cho tôi nhé.]
Lão Hạ: [Được, mọi chuyện đều ổn cả, các ông cứ yên tâm, các ông cũng chú ý an toàn. Có chuyện gì cứ nhắn vào nhóm nhé.]
Trong những năm cần thầy cản thi có một số người bôn ba ngàn dặm, vì lá rụng về cội.
Trên đường cản thi có kết bạn cũng có gây thù chuốc oán, các phe phái đều có những cách cản thi khác nhau, không ai phục ai, sau khi gặp nhau ở khách điếm Hỉ Thần thì luôn khịa nhau đôi ba câu.
Sau đó, trong xã hội không cần thầy cản thi, bọn họ cũng đã rất lớn tuổi, hầu hết đều đã bạc cả đầu, bả thân cũng sắp rảo bước tiến vào quan tài trở thành xác chết.
Bọn họ tập hợp ở trong nhóm [Cả đời không qua lại với nhau ], vẫn là kiểu không ai phục ai, vẫn cứ cãi nhau om tỏi như thế.
Nhưng chỉ cần có một người rời đi, bọn họ sẽ im lặng rất lâu rất lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!