Sau khi tiếng của hệ thống biến mất, Hạ Bạch về ký túc xá, ký túc xá của học viện y Hòa Bình thật sự, ánh đèn sáng tỏ, sạch sẽ thoải mái sảng khoái.
Trong ký túc xá chỉ có cậu, Lận Tường, Hoa Hạo Minh, Tống Minh Lượng và Mạnh Thiên Hữu.
Người bị thương nghiêm trọng nhất chính là Mạnh Thiên Hữu, cậu ta bị mất một chân, hơi thở thoi thóp. Lận Tường trông cũng rất thảm, sau lưng và cánh tay phải đều lộ ra xương trắng, cả người toàn là máu huyết, bọn họ không thể chậm trễ nữa, cần phải chữa trị ngay.
Hoa Hạo Minh trông cũng rất suy yếu, sắc mặt tái nhợt, liên tục nôn khan, dáng vẻ có thể nôn bất cứ lúc nào.
Anh ta cố kiềm chế cảm giác nôn mửa, khàn giọng nói: "Mạnh Thiên Hữu cần phải được chữa trị ngay, chờ khi tôi mở cửa, có thể người tiến vào sẽ là bác sĩ, bọn họ sẽ đưa Mạnh Thiên Hữu và Lận Tường lên xe cứu, các cậu đừng nói gì cả, trực tiếp đi theo là được."
Hạ Bạch và Lận Tường gật đầu, Tống Minh Lượng vẫn luôn không lên tiếng.
Hoa Hạo Minh rất có kinh nghiệm, sau khi mở cửa ký túc xá thì quả nhiên thấy được có bác sĩ đang nâng cáng đến.
Trong đó có một bác sĩ nhìn về phía Hoa Hạo Minh, gật đầu với anh ta, cầm bộ đàm nói: "Phòng ký túc xá của sinh viên mới xảy ra đánh nhau, có hai người bị thương nặng, lập tức nâng xuống."
Bên ngoài phòng ký túc xá, là một thế giới chân thật mà bọn họ quen thuộc và cảm thấy an toàn.
Những người ở cùng tầng lần lượt đi ra, tò mò lại kinh ngạc mà nhìn bọn họ, không hiểu sao vừa mới đến ký túc xá ngày đầu tiên mà đã đánh nhau dữ dội như thế, không thù không oán, nhiều nhất chì là mâu thuẫn giường chiếu thôi nhỉ?
Bọn họ không biết mấy người này đã trải qua cái gì.
Mấy người này cũng không hề ngại bị đánh giá như thế, mọi thứ đều quen thuộc mà thân thiết, thân thiết đến muốn rớt cả nước mắt.
Thật tốt khi được trở về.
Mấy bạn học hóng hớt này thật là đáng yêu quá đi.
Bọn họ quá hạnh phúc khi không biết gì cả.
Mạnh Thiên Hữu và Lận Tường bị đưa đến xe cứu thương, Hạ Bạch, Tống Minh Lượng và Hoa Hạo Minh lên một chiếc xe khác, một trước một sau mà bước ra khỏi học viện y Hòa Bình.
Hạ Bạch hỏi: "Bọn họ sẽ không sao chứ?"
Cậu nhận thấy hơi thở của Mạnh Thiên Hữu đã yếu đến mức không còn cảm nhận được nữa, chắc là máu không còn bao nhiêu, theo như bình thường thì đã không còn cứu được nữa rồi.
"Lận Tường nhất định không sao, về phần Mạnh Thiên Hữu, chắc là có thể cứu sống được." Hoa Hạo Minh nói: "Có người chơi có kỹ năng chữa trị, chỉ cần từ trò chơi ra vẫn còn hơi thở thì sẽ có thể cứu sống, chắc là bên trong xe cứu thương của đội cứu viện đưa Mạnh Thiên Hữu đi cũng có người chơi như thế."
Anh ta nuốt nước bọt, bỗng nhiên lại dâng lên cơn nôn mửa mãnh liệt, "Các cậu xem app trò chơi trước đi, tôi đi xuống……"
Còn chưa nói dứt câu, anh ta liền nhảy thẳng xuống xe.
"Ọe!"
"……"
Sau khi Hoa Hạo Minh đi xuống, ngoại trừ tài xế ngồi ở ghế trước, trong xe cũng chỉ còn lại hai người Hạ Bạch và Tống Minh Lượng.
Tính cả trong trò chơi, Tống Minh Lượng cũng đã không nói chuyện mấy ngày rồi.
Hạ Bạch nói: "Ông ấy chết vì trò chơi."
Cơ thể của Tống Minh Lượng run lên, cúi đầu càng thấp hơn, vẫn là không nói gì.
Hạ Bạch cũng không nói chuyện với cậu ta nữa, cậu mở di động tìm kiếm app trò chơi mà hệ thống và Hoa Hạo Minh đều cùng nhắc đến. Trong di động cũ rất ít app, cho dù có rất nhiều app thì chủ nhân cũng không biết xài, di động không tải nhiều app, cho nên app kia rất dễ thấy.
Một giọt máu đậm phân ra làm hai, uốn lượn giống như chữ "Nhân()", hình thành một cái icon app trò chơi, không có bất kỳ chữ gì.
Có một số người chơi từng đặt cho nó một cái tên, Hạ Bạch nhớ Hoa Hạo Minh từng nói, gọi là 《Tìm Sự Thật》.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!