Chương 275: (Vô Đề)

Trò chơi cuối cùng phá được vào 17:52:00 chiều mùng 4 Tết.

Khi người chơi từ trong trò chơi đi ra, bầu trời lập tức bùng nổ pháo hoa, pháo hoa rợp trời chiếu sáng khoảng trời vừa tối, trong đám người vang lên từng đợt tiếng hoan hô.

Người dẫn chương trình phát sóng trực tiếp của Cục quản lý trò chơi kích động nói: "Thưa tất cả quý vị khán giả, tất cả các trò chơi phủ xuống vùng đất này của chúng ta đều đã phá được! Đến đây, chúng ta đã xóa bỏ toàn bộ tàn dư của trò chơi, từ giờ phút này trở đi, chúng ta sẽ trở lại thời đại an toàn không có trò chơi!"

Có thể tưởng tượng được khán giả trong kênh livestream và cư dân mạng đã kích động đến mức nào.

Những người chơi bước ra từ trò chơi ngước nhìn pháo hoa trên đầu, ngẩng đầu thật cao, trong đêm tối không ai thấy rõ vẻ mặt của người khác.

Đối với người bình thường, trò chơi có lẽ chỉ là một sự kiện thoáng qua trong thế giới của họ, Cục quản lý trò chơi chính thức công bố cũng chưa được bao lâu, nhiều người thậm chí còn không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi trò chơi, nhưng đối với những người chơi này, đó là một kỷ nguyên trò chơi dài dằng dặc và gian nan.

Mức độ dài dằng dặc này, đối với Hạ Bạch, người vừa khôi phục ký ức về giai đoạn thử nghiệm kín, lại càng thêm sâu sắc.

Trò chơi đã kết thúc.

Dưới bầu trời pháo hoa rực rỡ, trong tiếng hoan hô nồng nhiệt, tay Hạ Bạch được Lăng Trường Dạ nắm chặt, anh quay sang hôn lên môi Hạ Bạch. Đây là lần đầu tiên sau sự kiện ở trường trường cấp 3 Đại Huệ, Hạ Bạch run rẩy toàn thân khi hôn.

Trò chơi đã kết thúc.

Cậu nắm chặt lấy lớp áo sơ mi bên trong áo khoác của Lăng Trường Dạ.

Trò chơi đã kết thúc.

Khi trò chơi kết thúc, Cục quản lý trò chơi cũng tiến hành cắt giảm và điều động nhân sự. Trước khi có sự điều chỉnh chính thức, họ đề xuất chọn ngày này làm Ngày Suy Ngẫm.

Con người không cần nền văn minh khác nghiên cứu, một người cũng không cần bị người khác nghiên cứu, dù đối phương có là chuyên gia hay nhà thông thái. Con người chỉ cần tự mình suy nghĩ, không phải suy nghĩ về những điều vĩ đại của tập thể, mà là suy nghĩ về cuộc đời mình, mình là người như thế nào, mình muốn trở thành người như thế nào, muốn sống một cuộc đời ra sao.

Có lẽ vì trò chơi này mà đáp án của rất nhiều người đã thay đổi.

Tối hôm đó, pháo hoa không ngừng bắn lên, không chỉ Cục quản lý trò chơi gần đó bắn mà khắp cả nước đều bắn pháo hoa. Có lẽ ở bất cứ đâu, khi nhìn lên bầu trời đều thấy pháo hoa, còn náo nhiệt và vui vẻ hơn cả Tết.

Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ đã bay về nhà ngay đêm đó.

Ở nhà, bố mẹ đang nấu chè trôi nước, còn cho thêm rất nhiều đậu đỏ, khoai môn và những thứ Hạ Bạch thích, cứ như thể đang nấu món thập cẩm vậy.

Nhị Oa đang chạy tới chạy lui giữa bếp và phòng ăn, bưng hết bát này đến bát khác. Thấy Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ về, cậu bé lập tức chạy ra cửa, vui vẻ gọi: "Anh hai!"

Kể từ khi bố mẹ quyết định nhận nuôi Nhị Oa làm con trai, cậu bé gọi anh hai ngày càng thành thạo và ngọt ngào hơn.

Sau đó, cậu bé lại gọi Lăng Trường Dạ: "Đội trưởng."

Lăng Trường Dạ đã từng có chút ý kiến về chuyện này, muốn Nhị Oa gọi mình là anh, nhưng Nhị Oa lắc đầu: "Chỉ có một anh hai thôi."

Hạ Bạch nghe vậy thì thấy vui, sau đó lại nghe Nhị Oa nói: "Kết hôn là được mà, kết hôn rồi thì có thể gọi là anh hai."

Nói xong, trên đầu cậu bé còn xuất hiện một bông hoa nhỏ màu hồng.

"..."

"Về rồi à!" Khương Ỷ Đồng bưng gà nướng từ trong bếp đi ra, trên mặt nở nụ cười ấm áp: "Mau vào ngồi đi, sắp được ăn cơm rồi."

Bên ngoài trời đông giá rét, trong nhà thì ấm áp vô cùng. Hai người cởi áo khoác, rửa mặt xong thì ngồi vào bàn ăn.

Mẹ bưng cho Hạ Bạch một bát chè trôi nước sữa tươi, còn bát của bố thì đặt trước mặt Lăng Trường Dạ. Lăng Trường Dạ nói cảm ơn.

Khương Ỷ Đồng thấy vậy thì bật cười, uống một ngụm sữa nóng hổi ngọt ngào rồi nói: "Tối qua bố con còn nói với mẹ, trên đời này chỉ có Trường Dạ mới xứng với con trai nhà mình."

Nghe vậy, Lăng Trường Dạ lập tức ngẩng đầu lên, cười rất tươi: "Cảm ơn dì đã tin tưởng ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!