"Vút."
Bức ảnh mà Hạ Bạch nhìn thấy trong thư viện hiện lên trên bầu trời.
"Tuyết Mộc, nhìn này, ảnh chụp đó."
Sở Tuyết Mộc mặc áo blouse rất đẹp, điều này càng tôn lên khí chất trong sáng của cô, thoạt nhìn trời sinh nên mặc một chiếc áo áo blouse như thế.
Tuyết Mộc trong động ngẩng đầu ướt nhẹp lặng lẽ nhìn bức ảnh, trong đôi mắt vẫn đục có nước mắt cũng ánh sáng, cái miệng nhỏ xíu khép mở, không biết đang nói cái gì.
Khi bọn họ đang im lặng xem ảnh, Vương Ba Đan tới, gã muốn cùng Sở Tuyết Lâm đến gặp viện trưởng từng khám cho cô, đây là cuộc cãi vã mà Hạ Bạch đã nghe được từ nữ lao công.
"Anh nói sẽ bảo vệ bí mật này cho em suốt đời."
"Xin lỗi Tuyết Lâm, áp lực từ cấp trên quá lớn, em giúp anh lần này đi, được không?"
"Vương Ba Đan, trừ khi em chết."
Câu cuối cùng kia là một câu tàn nhẫn nhất mà Sở Tuyết Mộc từng nói trong đời.
Dùng giọng nói êm tai của mình nói ra từng chữ từng chữ một.
Không biết lúc cô nói lời này vẻ mặt thế nào, Vương Ba Đan kích động thế mà rời đi mà không nói gì.
Trời lại bắt đầu mưa.
Giọng Sở Tuyết Mộc mang theo giọng mũi như sấm rền, "Tuyết Mộc, xin lỗi, chị không phải là một người chị tốt."
Cô vẫn luôn xem mình là chị của Tuyết Mộc khác, một người chị còn thân thiết hơn cả người chị song sinh.
"Chị nhớ khi còn nhỏ, chị đã từng nói với em, Sở Tuyết Lâm là chúng ta cùng nhau tạo thành, chính chị lại dùng Sở Tuyết Lâm yêu đương, không hỏi qua suy nghĩ của em, chị quá ích kỷ tự đại."
"Tuyết Mộc, xin lỗi vì đã làm tổn thương em rồi."
Trong hang động yên tĩnh, Tuyết Mộc nằm trên v. ách th. ịt, khuôn mặt nhẹ nhàng cọ cọ, dùng hai bàn tay nhỏ vỗ nhẹ.
Cô ấy không chịu nhiều tổn thương, người phải chịu nhiều tổn thương nhất là chị.
Các học sinh và giáo viên nhìn lén sau lưng cô, muốn biết bí mật về mối quan hệ bất chính của cô.
Những người quyền cao chức trọng nhìn chằm chằm cô, muốn nhìn thấy sự dị dạng của cô.
Cô bị nhìn chằm chằm mọi lúc mọi nơi, chịu đựng cái nhìn chằm chằm của quái vật con mắt.
Hang động tối tăm chật chội này thực chất là nơi trú ẩn an toàn, chị Tuyết Mộc dùng cơ thể của mình để che chắn cho cô ấy.
Cô ấy muốn mãi mãi ở đây, cuối cùng ngủ say ở chỗ này.
Cô ấy quá nhỏ, nếu không trong trạng thái tĩnh lặng thì rất khó cảm nhận được động tác của cô.
Lúc này chị Tuyết Mộc cảm nhận được sự an ủi và thân mật rất nhỏ.
Trên bầu trời mưa càng ngày càng nặng hạt, giọng mũi nặng cuối cùng cũng lộ ra một chút thoải mái.
"Tuyết Mộc, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này." Tỷ tỷ Tuyết Mộc nói: "Chúng ta sẽ đến một nơi thật xa."
"Chị nghe thầy hướng dẫn nói có rất nhiều vùng núi nghèo khó, người ở nơi đó còn chưa có ý thức và khả năng chú trọng đến sức khỏe răng miệng, có vấn đề cũng đều sẽ chịu đựng cho qua. Chúng ta sẽ đến nơi như thế mở phòng khám, thuê một căn nhà nhỏ, chữa bệnh cho thôn dân, trồng một vườn đậu Hà Lan với đậu đỏ, ngắm hoa vào mùa xuân, đến mùa thu thì thu hoạch đậu……"
Giọng mũi của cô trở nên nhẹ nhàng hơn, cũng giống như mỗi khi nói về những điều đẹp đẽ, giọng nói của cô đều trở nên dịu dàng hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!