Chương 26: (Vô Đề)

Cô thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Sở Tuyết Mộc khác ở trong phòng thí nghiệm, thiết bị phòng thí nghiệm có thể làm cho họ nhìn rõ nhau. Các cô nhìn nhau, một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp tràn đầy ý cười, một đôi mắt khác lại tràn ngập ánh sáng trong mắt không có ai khác.

Hạ Bạch đã có thể hiểu được Tuyết Mộc bên cạnh, cậu biết đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất của cô, đủ để chống cự lại bóng tối và áp lực dài lâu tiếp sau đó.

Sở Tuyết Mộc càng ngày càng thích chuyên ngành này, cũng càng ngày càng muốn trở thành một cái bác sĩ.

Cô thường tưởng tượng với một Sở Tuyết Mộc khác lúc mình trở thành bác sĩ, ánh sáng trong mắt càng ngày sáng, nghiễm nhiên việc trở thành bác sĩ mặc áo blouse trắng đã trở thành giấc mơ của cô.

Những nỗ lực của cô đã được đền đáp, cô được một bệnh viện cực tốt tuyển dụng.

Vào ngày kiểm tra sức khỏe nhận việc, cô nói: "Tuyết Mộc, chị không làm bác sĩ nữa."

Những hạt mưa rơi xuống từ bầu trời.

Cô cho rằng cô ấy không biết, ngay đến Hạ Bạch cũng biết, trong lần kiểm tra sức khỏe lúc vào đại học, cô tránh được kiểm tra mắt mũi họng, nhưng để trở thành bác sĩ ở một bệnh viện lớn thông thường, việc kiểm tra sức khỏe phải nghiêm ngặt hơn rất nhiều.

Sở Tuyết Mộc ở bên cạnh Hạ Bạch hoàn toàn nằm sấp xuống, cuộn tròn trong mái tóc dài,, tóc dường như càng thêm nhớp nháp.

Giọt mưa rơi xuống tí tách, cô cười nói: "Làm bác sĩ mệt lắm, còn sẽ gặp phải bệnh nhân quậy nữa, chị chỉ muốn cùng với Tuyết Mộc qua những tháng ngày yên tĩnh mà thôi."

Sở Tuyết Mộc trong hang động hồi lâu mới ngẩng đầu lên, vươn tay ra, cố gắng hết sức kéo mình ra khỏi hang động.

Hạ Bạch không biết cô đang muốn hứng những giọt mưa kia, hay là muốn chạm vào người trên trời.

Sau đó, Sở Tuyết Lâm trở thành giáo viên hướng dẫn của học viên y Hòa Bình, chính thức bước vào học viện này.

Cô là một người lạc quan tích cực, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh lại, cũng sống thật vui vẻ ở học viện y này, tựa như đã quên mất giấc mơ và nỗ lực gần mười năm của mình, mỗi ngày đều cùng Tuyết Mộc khác trồng đủ loại hoa, nuôi cá cóc, xem sách, cố gắng hết sức để giúp học sinh của mình thực hiện ước mơ trở thành bác sĩ.

Trong khoảng thời gian này, Hạ Bạch và Tuyết Mộc bên cạnh đều ngửa đầu nhìn thấy được rất nhiều khung cảnh đẹp đẽ ở trên bầu trời.

Có một ngày, trong hang động cũng không còn tối nữa, nhưng cũng không có nhiều ánh sáng lắm, Tuyết Mộc trong hang động vẫn giống như hầu hết mọi lần, ngửa đầu chờ một Sở Tuyết Mộc khác, bỗng nhiên thân thể căng chặt, trong miệng phát ra tiếng thầm thì đặc quánh khẩn trương.

Hạ Bạch ngẩng đầu, lần ngẩng đầu này không phải nhìn thấy cảnh tưởng đẹp đẽ, mà nhìn thấy một đôi ánh mắt vừa khiếp sợ vừa hưng phấn trên bầu trời u ám.

Đôi mắt đó rất to, sự điên cuồng và h. am m. uốn bên trong càng rõ ràng hơn, giống như đôi mắt của ác quỷ.

Đôi mắt lướt qua bọn họ, sau đó một giọng nói dễ nghe khiến cho họ yên tâm vang lên, "Thầy Vương, xin lỗi, tôi ngủ quên mất?"

Sau lúc đó, Sở Tuyết Mộc bên cạnh Hạ Bạch vẫn luôn rất bất an lo âu, gần như cả ngày đều ngẩng đầu chờ đợi một Sở Tuyết Mộc khác, nhưng cô ấy không nói được.

Một Sở Tuyết Mộc khác mỗi ngày đều sẽ nói chuyện với cô ấy, cho cô ấy xem đồ vật, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều nhìn cô ấy.

Khi Sở Tuyết Mộc khác nói mình đang yêu, thì sự bất an và nôn nóng liền đạt tới đỉnh điểm.

"Tuyết Mộc, cuối cùng chúng ta đã gặp được người có thể chấp nhận chúng ta, biết đến chúng ta, anh ấy chính là định mệnh của chị rồi. Anh ấy là giáo viên trong học viện của tụi chị, tên là Vương Ba Đan."

Sở Tuyết Mộc ở bên cạnh Hạ Bạch dùng sức giãy giụa kêu rít lên, các đường nét trên mặt gần như biến dạng, miệng chỉ có thể phát ra tiếng ùng ục, giống như tiếng rên rỉ lo lắng của một con động vật nhỏ nào đó .

Hạ Bạch vươn tay cần thận vỗ vào sau lưng cô ấy, cô ấy giống như không cảm nhận được, nhưng cậu cảm nhận được cơ thể nhỏ bé yếu ớt đang run rẩy dưới lớp dính nhớp.

Một Sở Tuyết Mộc khác hoàn toàn xem đó trở thành lo lắng và khủng hoảng, "Tuyết Mộc yên tâm, khi tụi chị nói về dị tật, anh ấy nói dị tật là sự độc đáo ở trên đời, sự độc đáo này là vẻ đẹp bất ngờ của tự nhiên, nên cần phải được bảo vệ tốt, anh ấy là người như vậy đó."

Bể cá cóc được bưng đến, dùng để xoa dịu. Nhìn cá cóc và tảo xanh bên trong, Sở Tuyết Mộc nói: "Nếu trên đời có một người có thể chấp nhận chúng ta thì chắc là anh ấy, nếu trên đời có người thứ hai có thể nhìn thấy em, chắc cũng là anh ấy."

Gã quả nhiên thấy được cô ấy, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt hẹp , "Thật là kỳ tích của tự nhiên."

"Thầy Vương, anh có cảm giác gì không?" Trong giọng nói dễ nghe đó có chút lo lắng hiếm thấy.

"Chỉ cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy đau lòng. Tuyết Lâm, các em cô đơn nhiều năm như vậy chắc hẳn đã vất vả rồi, sau này đã có anh ở bên em rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!