Hạ Bạch bò vào bên trong hang động tối tăm.
Hang động tối tăm ngoằn ngoèo, nhớp nháp trơn trượt, càng ngày càng chật chội, ngày càng chật chội, không biết bò bao lâu, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một người, dường như là Sở Tuyết Lâm, quá mờ, cậu không nhìn thấy rõ lắm.
Cậu ngồi ở bên cạnh người nọ, muốn nói chuyện với cô, há miệng lại không thể nói nên lời, cổ họng như là bị chặn lại.
Người nọ cũng không có ý định muốn nói chuyện với cậu, cúi đầu nằm nhoài trong hang động, khuôn mặt bị mái tóc dính bết che đi.
Hạ Bạch cứ ngồi ngẩn người bên cạnh cô như thế.
Không biết qua bao lâu, một tia sáng chiếu vào trong hang động tối tăm, Hạ Bạch và cô ấy trong hang động chật hẹp cùng ngẩng đầu lên nhìn, họ nhìn thấy xung quanh cửa hang có một viền trắng xóa.
Lúc này, bọn họ tựa như đang ở đáy một cái giếng hẹp, có thể nhìn thấy ánh trời.
"Em nhìn xem." Giọng nói rất nhẹ nhàng, giống như tiếng du dương bay từ trên trời xuống dưới đáy giếng này.
Hạ Bạch nhìn thấy trên bầu trời trắng xóa có chín chữ có chút trẻ con, ba cái tên.
Sở Tuyết Mộc.
Sở Tuyết Mộc.
Sở Tuyết Lâm.
"Em tên là Tuyết Mộc, chị cũng tên là Sở Tuyết Mộc, hai cây chính là một rừng, chúng ta là Sở Tuyết Lâm. Bọn họ gọi Sở Tuyết Lâm, không phải chỉ gọi chị, cũng là đang gọi em, là gọi cả hai chúng ta." Giọng nói đó lại vang ở trên trời.
Hạ Bạch chú ý thấy người bên cạnh mình đang run rẩy.
Cô ấy nằm nhoài trong hang động, vẫn luôn duy trì tư thế ngửa đầu, đầu lại không hề nhúc nhích, run rẩy không rõ nguyên nhân, nhưng nhất định không phải vì sợ hãi, giống như một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó mà cơ thể cô ấy không thể chịu đựng được.
"Sở Tuyết Lâm!" Lại một âm thanh khá nghiêm khắc vang lên từ trên trời.
"Xin lỗi, Tuyết Mộc, chị đi một lát." Sau khi giọng nói êm dịu đó vang lên, trời biến mất, hang động lại chìm vào bóng tối.
Hạ Bạch nhìn thấy cô vẫn còn đang ngửa đầu, duy trì một hồi lâu mới nằm sấp lại, vùi đầu cuộn tròn, mái tóc ướt phủ kín toàn thân.
Không lâu sau, cô lại ngẩng đầu lên, chờ ánh mặt trời một lát rồi lại vùi đầu, cứ thế lặp lại vòng tuần hoàn này, cuối cùng cũng chờ được bầu trời, chờ được giọng nói kia.
"Chị đã trốn tránh người nhận nuôi, cũng không có bị ai phát hiện ra sự khác thường cả."
"Tuyết Mộc, em đừng sợ, sẽ không bị phát hiện đâu. Người trong viện phúc lợi trẻ em này rất lười, sẽ không kiểm tra cơ thể của chúng ta, trừ khi có người xác nhận muốn nhận nuôi chúng ta."
Giọng nói dễ chịu vang lên hồi lâu, nhiều lời nói nhẹ nhàng vang lên.
Người bên cạnh Hạ Bạch vẫn luôn nửa nằm sấp ngửa đầu nhìn, vẫn không nhúc nhích.
"Mẹ không phải vứt bỏ chúng ta, mẹ chỉ là không có cách nào nuôi chúng ta thôi."
"Thực ra, lúc mẹ rời đi…… khóc, rất rất thảm, đi một bước liền quay đầu lại nhìn một cái, không phải cứ thế bỏ chảy không còn thấy bóng dáng đâu."
"Mẹ đi rồi cũng không sao đâu, em còn chị mà, chị cũng còn có em, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau."
Trên bầu trời trắng xóa nở ra một đám mây đen, những hạt mưa vỡ ra.
Giọng nói kia dần dần không còn, người bên cạnh Hạ Bạch vẫn còn duy trì tư thế nửa nằm ngửa đầu, cho đến khi bầu trời dần dần nhỏ lại rồi biến mất, hang động lại rơi vào bóng tối lần nữa.
Cứ như vậy, Hạ Bạch ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô vùi đầu cuộn tròn, nhìn cô ngửa đầu chờ đợi, cùng cô chào đón ánh mặt trời, lắng nghe âm thanh từ trên trời truyền đến.
Hầu hết thời gian, đáy giếng đều là âm trầm ngột ngạt, có đôi khi hô hấp cũng không thông, hãm sâu vào bên trong ngạt thở dính nhớp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!