Mạnh Thiên Hữu phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn chói tai, ánh sáng quá mờ, Lận Tường thấy không rõ chân của cậu ta thế nào, chỉ dùng hết sức kéo cậu ta, cậu ta luôn cảm thấy sau khi Mạnh Thiên Hữu bị kéo vào thì sẽ không thể sống được nữa.
"Cứu tôi, cứu……"
Cơ bắp cánh tay của Lận Tường căng lên, trên trán cũng nổi cả gân xanh, la lên một tiếng, dùng hết toàn lực, cuối cùng cũng kéo được Mạnh Thiên Hữu ra.
Cậu ta không kịp nhìn kỹ liền kéo Mạnh Thiên Hữu chạy ra phía ngoài.
Chạy chưa được hai bước thì liền dừng lại.
Cánh cửa nhà xác số 3 bị phá, thầy đại thể không hoàn chỉnh bên trong cũng lao ra ngoài.
Hạ Bạch và Hoa Hạo Minh từng nói với cậu ta, nhà xác số 3 là nơi lưu trữ tạm thời của các thầy đại thể đã sử dụng của các lớp chuyên ngành, bên trong đều là thi thể đã bị giải phẫu.
Lận Tường nhớ trong lớp thực nghiệm giải phẫu, cậu ta từng nghe thầy giảng về tách xương, khi đó không nghe nghiêm túc, lúc này cậu ta thật sự cảm nhận được rõ ràng cái gì gọi là tách xương.
Thầy đại thể đầu tiên lao đến đã cho cậu ta trải nghiệm thế nào là cắt cơ thể.
Cánh tay kéo Mạnh Thiên Hữu đau đến run rẩy, không còn sức rũ xuống, ngược lại cậu ta bị thứ đã kéo Mạnh Thiên Hữu kia kéo vào trong nhà xác số 4 một đoạn.
Lận Tường loạng choạng ngã xuống đất, nhìn thấy thầy đại thể lồng ngực trống rỗng đang bước đến gần mình, từ cơ thể bị cắt xén đã bị mổ xẻ vô số lần, cậu ta thế mà có thể nhìn ra được suy nghĩ của hắn.
Con người có thể tùy ý giải phẫu hắn, tại sao hắn không thể giải phẫu người?
Bị kéo vào thêm một đoạn.
Cậu ta nhìn thấy đám thi thể nhà xác số 1 cũng ra tới, Hạ Bạch đuổi theo ở phía sau bọn họ.
Nhìn thấy Tống Minh Lượng đang thò đầu vào góc hành lang, hưng phấn quan sát mọi thứ với đôi mắt hiện lên ánh vàng, ngo ngoe rục rịch.
Nhìn thấy Ôn Đông vốn nên nằm ở trên giường không biết tại sao cũng xuất hiện ở chỗ này.
Nhìn thấy Ôn Đông cứng đờ mà lặng lẽ đi đến trước mặt Ôn Thu, ngồi xổm xuống kéo tóc và da mặt cô ta, nhìn không rõ biểu cảm.
Nhìn thấy Hạ Bạch tát cho Hoa Hạo Minh đang ăn thi thể một bạt tay.
Nhìn thấy thi thể ở nhà xác số 2 cũng ra đến.
Tiếng sấm nổ vang, bên trong tối tăm, sở thích của con người trở nên điên cuồng vặn vẹo, nhấn chìm lý trí, che mờ lòng người. Xác chết tràn tới từng đợt, bi thương phẫn nộ sắp nhấn chìm sự sống.
Lận Tường tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, nhìn Hạ Bạch đánh Hoa Hạo Minh giữa đám thi thể hỗn loạn, cậu ta có chút muốn cười, nhưng lại càng muốn khóc..
Cậu ta biết bọn họ đã vượt ải thất bại, bọn họ phải chết ở chỗ này.
Trước đó Hoa Hạo Minh từng nói với bọn họ về sự kh. ủng bố và tàn khốc của trò chơi, cậu ta vẫn luôn gật đầu, cảm thấy mình biết rồi, thực ra cậu ta không thể cảm nhận được, hiện tại mới thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của trò chơi, chỉ cần bước sai một bước thì sẽ không còn cơ hội sống sót.
Cậu ta lại bị kéo vào thêm một đoạn, thầy đại thể trước người cũng đi theo.
Lận Tường nhìn thấy thầy đại thể vươn tay với lồng ngực của mình, cậu ta vốn định nhắm mắt lại, ngón tay buông xuống đụng vào một tờ giấy, cậu ta bỗng nhiên nhớ tới đó là bùa trấn thi mà Hạ Bạch đã cho mình.
Hạ Bạch không đánh lại Hoa Hạo Minh thì phải làm sao đây.
Trước khi chết, Lận Tường nhìn hai người kia nghĩ như vậy, sau đó cậu ta giơ tay in lá bùa trấn thi lên trán của thầy đại thể.
Đây là chuyện cuối cùng cậu ta làm ở cuộc đời này, không phụ tấm lòng của Hạ Bạch.
Bàn tay của thầy đại thể ngừng ở chỗ ngực của cậu ta.
Cánh tay đau nhức đến mức cậu ta phản ứng chậm chạp, đặc biệt là trong thời khắc đang đợi cái chết, có ý thức mà khép chặt năm giác quan, là tiếng gào nôn nóng của Mạnh Thiên Hữu làm cậu ta phản ứng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!