Chương 23: (Vô Đề)

"Lận Tường! Lận Tường, cậu ở đâu!"

Nỗi sợ hãi của Lận Tường đã vọt lên đến đỉnh, lúc nhịn không được suýt nữa đã ngất đi, cậu ta liền bắt giữ được tiếng gọi tên mình của Hạ Bạch từ trong một tràn tiếng thét chói tai hoảng sợ.

Nước mắt của cậu ta lập tức rơi xuống.

Vừa rồi khi bị Ôn Thu cột lại, cậu ta cảm thấy thi thể dưới người của mình đang hít thở có lẽ chỉ là ảo giác của não trong lúc hoảng sợ, nhưng khi tiếng thét chói tai vang lên, cậu ta cảm giác được hơi thở này nhất định là thật, trên gáy của cậu ta đã có hơi ẩm, thi thể kia đang thở vào ngay đó, có thể cũng đang nhìn cậu ta.

Nhưng cậu ta không thể tránh ra được tý nào, cả người xụi lơ, chỉ có thể thân mật khăng khít mà nằm ở trên người của thi thể.

Cậu ta sắp bị hù chết rồi, thật sự bị hù chết chứ không hề nói quá đâu.

Đúng lúc này thì nghe được tiếng của Hạ Bạch.

Hạ Bạch lại đến tìm cậu ta lần nữa.

Lần này còn kinh dị gấp mấy lần so với lần trước.

Hạ Bạch nhất định là thiên sứ do trời cao phái xuống cho cậu ta rồi.

Nếu Hạ Bạch là con gái, cho dù cậu ta có táng gia bại sản cũng nhất định sẽ cưới cho bằng được.

Hạ Bạch cho cậu ta sức mạnh, cậu ta liều mạng giãy tay chân bị ghìm chặt, quyết sống mái với thi thể dưới người, thẳng tiến không lùi mà giãy giụa lên.

Giường ở nhà xác số 1 là giường khung sắt đơn giản, chất lượng không thể nói là tốt, rất nhẹ, dưới sự dốc hết toàn lực, cho dù đính kèm theo một bộ thi thể thì cũng kẽo kẹt rung chuyển, đồng thời tạo ra tiếng ma xát chói tai ở trên sàn nhà.

"Ở đây, Hạ Bạch, tôi ở đây……"

Hạ Bạch rất nhanh đã nghe được tiếng của cậu ta, chạy vào nhà xác.

"Hạ Bạch, Hạ Bạch." Lận Tường khàn cả giọng gọi cậu.

Hạ Bạch: "Đừng gấp, đang mở đây."

Nước mắt chảy rào rào trên mặt Lận Tường, cơ thể của cậu ta căng cứng, cố gắng tránh xa xác chết bên dưới càng nhiều càng tốt, "Có hô hấp, thật sự có, xác chết vùng dậy, xác ch·ết vùng dậy đấy Hạ Bạch, thật sự…… Tôi muốn chết quá đi mất á á á á!"

Hạ Bạch thở dốc, đầu ong ong khi nghe tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài, giống như có cái gì sắp mở ra, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc.

"Mở xong rồi."

Giây tiếp theo, Lận Tường trực tiếp bật ra khỏi giường.

"Loảng xoảng!"

Gió mạnh thổi tung cửa sổ cũ nát, mưa gió và tia chớp cũng dắt tay nhau cùng đến.

Gió lạnh cuốn tất cả vải trắng đắp trên thi thể cả phòng trong khoảng thời gian một hoặc hai giây, thi thể lộ ra dưới tia chớp, khuôn mặt màu nâu tím, mí mắt vùng vẫy, đôi tay cứng đơ duỗi thẳng, giống như giây tiếp theo sẽ nhao nhao lên vậy.

"Thấy được không! Bọn họ cử, cử động đó! Làm sao bây giờ…… Làm sao bây giờ Hạ Bạch"

" Lận Tường vừa mới tiếp xúc thân mật với xác chết, bị nhiều thi thể dọa đến mức choáng váng luống cuống, "Tim tôi đập nhanh quá."

Hạ Bạch nhìn chằm chằm những thi thể nằm trên giường ở trong phòng, nuốt một ngụm nước miếng, che ngực lại, "Tôi cũng thế."

"Vậy, vậy ta, chúng ta đi nhanh lên."

Giống như lần trước, hai người cực kỳ ăn ý nhìn nhau một cái, Lận Tường rống to: "Ba, hai, một! —— chạy!"

"A a a!" Lận Tường bị sự sự kh. ủng bố tàn phá và tra tấn cả đêm thét chói tai chạy về phía cửa, nước mắt chảy rào rào, đôi mắt đều đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!