Chương 22: (Vô Đề)

Hơi thở của Lận Tường trở nên nặng nề hơn, cậu ta thậm chí còn không dám dời ánh sáng điện thoại về phía vào bóng tối xung quanh.

Hiện giờ cậu ta mới biết được, cậu ta chủ động đi tìm xác của Sở Tuyết Lâm, xác minh dị tật của cô, nhiệm vụ này khó đến thế nào, mặc dù trước đó cậu ta đã nghĩ nó rất không đơn giản rồi, khi trong hoàn cảnh này mới biết quả thực là độ khó địa ngục mà.

Nếu không phải là mấy cái đối diện với cửa, cậu ta còn phải cầm di động chiếu từng cái kiểm trả sao?

Ôn Thu: "Trước thầy đại thể số 7 chuẩn bị tiết học trước đi."

Lận Tường: "Hay là chị soi đèn pin đi."

Ôn Thu nhìn qua.

Lận Tường: "Di động của tôi sắp hết pin rồi, chúng ta chỉ có thể mượn đồ sạc ở ký túc xá, điện thoại di động thường xuyên sạc chưa đến 50%."

Chắc chắn không phải do cậu ta sợ, cậu ta còn phải tiết kiệm chút pin nữa.

Ôn Thu hiển nhiên cũng rất sợ, cô ta nhắm mắt hít sâu hai lần, mới dời ánh sáng di động về phía bên trong nhà xác số 4.

Ánh sáng đầu tiên rơi xuống đất, di chuyển trên một bàn chân khô khốc màu nâu xám dựa vào tường rồi từ từ di chuyển lên, là những thi thể nằm trên giường, mỗi người đều được phủ vải trắng, im lặng trong bóng tối, không muốn bị làm phiền..

Thầy đại thể mà bọn họ muốn tìm ở sau cùng, ngâm trong bình formalin màu đen.

Ôn Thu: "Cậu đi vớt anh ta ra đi."

Lận Tường căng thẳng đến khàn cả giọng, "Chị, chị đi được không, tôi sợ quá."

Ôn Thu: "Tôi phải chiếu đèn cho cậu, cậu đi lẹ đi."

Lận Tường chả. y nước mắt đi qua, tuy rằng nước mắt là bị formalin hun ra, nhưng cậu ta thật sự đang khóc kêu mẹ kêu Hạ Bạch ở trong lòng.

Cuộc sống trước kia thật sự quá hạnh phúc, người của đội Công Kiên thật sự là quá vĩ đại.

Lận Tường không dám mở mắt nhìn, nửa khép mắt, tầm mắt không dám dừng ở trên mặt thầy đại thể, chỉ liếc nhẹ cơ thể màu nâu đáng sợ của anh ta, cắn răng nhắm mắt kéo anh ta ra.

"Chị, đến giúp tôi với." Giọng này đã có hơi nức nở.

Trong bóng đêm, Lận Tường đứng trong một đống thi thể, kéo lồng ngực một thi thể, trên người dính đầy formalin, quay đầu nhìn về phía cô ta.

Ôn Thu lui về phía sau một bước, "Cậu không thể cõng anh ta lên sao?"

"Không thể!" Giọng rất thấp nhưng khàn đặc.

Ôn Thu thật sự không muốn đi, "Cậu có phải là đàn ông không đấy."

"Không phải, tôi vẫn là thiếu niên!"

Lận Tường nhất định không thể bế thầy đại thể này, cậu ta cảm thấy nếu cõng vị này thì nhất định sẽ cảm giác đầu của anh ta đặt trên vai mình, nhất định sẽ thổi hơi vào cổ của mình, hoặc là đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm cậu ta.

"Đây là nhiệm vụ hai người, chị như vậy không sợ không hoàn thành nhiệm vụ sao?" Lận Tường nói: "Chị không qua phụ thì tôi cũng mặc kệ."

Ôn Thu cắn răng đi qua, cắm thẳng điện thoại di động vào trong túi, nâng hai chân thầy đại thể lên.

Ánh sáng của điện thoại di động bị lớp quần áo che khuất, tia sáng mờ tối của nhà xác càng thêm u ám, hai người mới vừa đi một bước, Ôn Thu đụng phải một thi thể đứng dựa tường, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy hai hốc mắt trống rỗng của thi thể.

"A! A a a a!"

Cô ta ngã một cái, Lận Tường cũng ngã theo, đụng vào trên đùi một thi thể, lại trượt xuống chân của thi thể, nằm trên bàn chân của thi thể, đồng thời thầy đại thể đè ở trên người cậu ta, mặt đối mặt với cậu ta.

"Á á á, cái mặt cái mặt, vừa rồi anh ta nhúc nhích kìa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!