Hoa Hạo Minh nhìn chằm chằm bao nilon màu trắng kia vài giây, giống như đã hiểu cái gì, yên lặng nhận lấy.
Hai người đều không nói chuyện nữa, sự im lặng bao trùm giữa bọn họ.
Mãi cho đến khi gặp được Hạ Bạch.
Hạ Bạch nhìn cái đầu trọc của Lận Tường, cảm thấy cũng không tệ lắm, dẫu sao Lận Tường mới mười mấy tuổi, không có sự cố chấp của đàn ông trung niên hói đầu, cho dù tóc đã sắp không còn cũng muốn giữ lại một sợi để che đậy.
Cậu lại nhìn về phía Hoa Hạo Minh dường như không thấy mình, dùng giọng điệu như hỏi sáng nay ăn cái gì, nói: "Anh là chứng ăn vậy nha."
"……"
Thấy anh ta không phản ứng, Hạ Bạch lại nói: "Lận Tường cho anh ăn tóc cả đầu rồi, vì anh mà trả giá quá nhiều."
Lận Tường có hơi cảm động, Hạ Bạch nhìn thấy được sự cố gắng và đau thương của cậu ta.
Hoa Hạo Minh hỏi: "Tại sao cổ của tôi lại đau như thế? Như muốn nứt ra."
Hạ Bạch và Lận Tường tức khắc ngậm miệng.
"Tôi cũng không nghĩ tôi là chứng ăn bậy." Hoa Hạo Minh tạm dừng vài giây, nói với bọn họ: "Vừa rồi tôi nghĩ lại, đúng là trước kia tôi từng có, nhưng cũng xem như sở thích."
"Khi còn nhỏ, tôi có một khoảng thời gian không ăn nổi cơm, khi bị một đám lưu manh đè ở trên mặt đất đánh, ngoài ý muốn nếm được mùi đất, khoảng thời gian đó liền bắt đầu ăn đất."
Trong trò chơi, mọi sở thích đều có liên quan chặt chẽ đến những gì trải qua trong đời và yếu tố tâm lý, bám sát ở sâu trong nội tâm.
Hai người không ngờ anh ta nói ra, còn là nói ra một quá khứ như vậy.
Anh ta không còn tùy ý mà khép kín, dường như phạm vi vạch cho họ đã thay đổi..
"Anh trâu vãi!" Lận Tường cảm khái, "Khi còn nhỏ là một đứa nhỏ ăn không nổi cơm, hiện giờ là một người đàn ông ngay đến 100 triệu cũng không mời nổi, thế này còn không phải là nam chính lột xác nào đó sao?"(*
"……"
Suy nghĩ của cậu ta rất độc đáo.
Chỉ là, hai người đúng là cũng không nghĩ tới, Hoa Hạo Minh có một trải qua như vậy. Không chỉ là Lận Tường thuận miệng nói một trăm triệu, lúc ấy Ôn Đông rất chân thành đưa ra muốn đưa tiền cho anh ta, anh ta cũng chẳng thèm ngó đến, như là trong nhà rất có tiền, từ nhỏ không thiếu rồi.
Đương nhiên, cũng có thể là sau khi thành người chơi liền không thiếu.
Hoa Hạo Minh nhìn về phía Hạ Bạch, "Cậu thì sao? Tối hôm qua có đã trải qua chấn động lòng người thế nào?"
Lận Tường kích động nói: "Hạ Bạch không có bị dị hoá sở thích, cậu ấy còn tìm được manh mối từ nữ lao công nữa!"
Hoa Hạo Minh: "?"
Không thể nào!
Việc này không khoa học!
Anh ta khó có thể tin mà nhìn Hạ Bạch.
Hạ Bạch chột dạ mà chuyển tròng mắt, nhìn về phía nơi khác, "Anh cảm thấy thế nào rồi?"
"Đúng vậy, anh, có bị ảnh hưởng gì không?" Lận Tường hỏi.
Đến nay bọn họ đều chưa rõ người bị dị hóa sở thích sẽ có ấn tượng gì về đêm qua vào ngày hôm sau hay không, suy nghĩ ban ngày có bị ảnh hưởng không.
"Không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng các cậu vừa nhắc là có chút cảm giác hình ảnh, về phần hiện giờ, trong não tựa như có một tầng sương mù dày đặc, có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng lắm." Nói xong, anh ta hỏi: "Các cậu nghe được gì từ nữ lao công?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!