Chương 2: (Vô Đề)

"Đầu óc cậu ta có vấn đề sao."

Xung quanh Đồn cảnh sát của trấn Kiều Diên có mấy cây dương già cành cây tươi tốt, đẩy cửa sổ là một màu xanh. Ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua kẽ lá xanh mướt chiếu lên ba người, trông rất tươi sáng và yên bình.

Nam cảnh sát nhân dân có khuôn mặt đoan chính nghiêm túc nói với lão Dương và chị gái xinh đẹp: "Tôi đã kiểm tra, cậu ấy là sinh viên năm nhất của Học viện Y Hòa Bình, học về pháp y. Hơn nữa đừng nhìn cậu ấy chỉ mới 19 tuổi, cậu ấy đi học trễ, còn nhảy luôn mấy lớp, đầu óc không thể có vấn đề được."

Học viện Y Hòa Bình là niềm tự hào của thành phố Khương Kỳ, là trường đại học y khoa tốt nhất cả nước, điểm tuyển sinh rất cao, trấn Kiều Diên bọn họ đã nhiều năm rồi cũng không có ai đậu được.

Lão Dương cùng chị gái xinh đẹp đều kinh ngạc mà nhìn về phía Hạ Bạch ở cửa sổ đối diện.

Biết cậu 19 tuổi, thân hình gầy gò lại trông giống như một cậu học sinh cấp hai. Một chiếc áo sơmi màu xanh lục, một chiếc túi đeo chéo màu trắng, trông còn non hơn lá xanh ngoài cửa sổ.

Bọn họ biết cậu có một khuôn mặt đẹp, điều này khiến cho chị gái xinh đẹp theo bản năng cho rằng cậu bị làm phiền, chỉ là ánh mắt, ừm, trông cũng có vẻ không thông minh gì cho cam. Cách nói chuyện, cũng, không bình thường lắm.

Lão Dương: "Gì? Học viện Y Hòa Bình? Còn học cả pháp y?"

"Tôi lại cảm thấy cậu ta hợp với pháp y lắm." Chị gái xinh đẹp có cái nhìn khác.

"Vì sao?" Lão Dương khó hiểu, một người từng tiếng "Hỉ Thần" như thế, còn thích hợp học pháp y sao?

Chị gái xinh đẹp: "Không phải cậu ta có quan hệ với thầy cản thi sao, tôi nghe nói thầy cản thi có rất nhiều cách cản thi, trong đó có một cái chính là tách thi thể ra rồi ráp lại, tôi cảm thấy phương hướng khá đúng đấy."

Lão Dương: "……"

Chị gái xinh đẹp bổ sung: "Ít nhất, ít nhất sau này cậu ta sẽ không sợ thầy đại thể*."

"(*là danh hiệu kính trọng mà các bác sĩ giải phẫu đặt cho người hiến tặng cơ thể.)

Nam cảnh sát nhân dân hỏi: "Hai người thật sự tin lời cậu ta sao?"

Lão Dương: "Vậy chẳng lẽ cậu ta rảnh rỗi không có gì làm đến Đồn cảnh sát kiếm chuyện sao? Trông cậu ta gấp như thế. Chỉ là không có khả năng Hỉ Thần tự đi mất, có thể là bị trộm rồi."

Nam cảnh sát nhân dân cương trực công chính, "Cho dù cậu ta nói sự thật, năm Hỉ Thần? Vậy chúng ta phải suy xét đến khả năng cậu ta trộm xác."

Lão Dương nghĩ nghĩ, "Đến nhà cậu ta xem xem."

Hạ Bạch ở thôn Mân Thạch thuộc trấn Kiều Diên, nhà cậu ở rìa thôn, cách nhà của những thôn dân khác một khoảng, gần đến chân núi.

Khi bước vào trong nhà cậu mới hiểu được, trong sân chôn quan tài kiểu này, nếu ở gần không hù hàng xóm mới là lạ đấy.

Lão Dương hỏi: "Nơi này vốn đều là thi thể sao? Sao nhà của cậu có nhiều thi thể như vậy? Đừng nói cậu là thầy cản thi, thời đại này làm gì còn thầy cản thi?"

"Cháu không phải." Hạ Bạch đúng sự thật trả lời: "Lúc còn trẻ ông nội của cháu là thầy cản thi, năm người này đều là khi đó không có nhà để về, ông nội để bọn họ ở lại, cho bọn họ một cái nhà."

"……"

Ba người kiểm tra hiện trường, sau đó xem camera giám sát.

Đây là điều mà Hạ Bạch cần nhất, cậu muốn thông qua camera giám sát xem Hỉ Thần nhà mình đã đi đâu.

Nhưng cậu thất vọng rồi. Camera giám sát chỉ quay được cảnh trên đường, không thể quay được trong sân nhà cậu, nhiều nhất chỉ đến trước cửa nhà cậu. Trên camera giám sát cho thấy, cũng không có năm bộ xương đi ra khỏi nhà cậu.

Đương nhiên không có khả năng có thì mới là bình thường.

Cũng không có người khả nghi ra vào nhà cậu, điều đáng nghi nhất là đèn nhà cậu vẫn sáng vào lúc một giờ sáng.

Ba người quay đầu nhìn về phía Hạ Bạch.

Hạ Bạch bỏ chạy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!