Chương 19: (Vô Đề)

"Sở thích mặc đồ khác giới, nam mặc đồ nữ?" Lận Tường có hơi kinh ngạc, "Không giống a."

Hạ Bạch cũng cảm thấy không giống, nhưng có số sở thích đúng là không muốn ai biết.

Sau khi Hoa Hạo Minh ăn no thì bắt đầu đi về ký túc xá.

Hai người vội đuổi theo anh ta, cũng muốn trở về nhìn xem Ôn Đông thế nào.

Hơn 2 giờ khuya, trong trường học tối om, hai người không nói gì vì sợ làm phiền đến bảo vệ trường học và Hoa Hạo Minh đi phía trước.

Ba người lặng lẽ đi vào trường học, Hạ Bạch bỗng nhiên dừng bước chân rồi nhìn về phía bên phải.

Lận Tường nhìn theo tầm mắt của cậu, thấy được bên trong mảnh ruộng đậu Hà Lan có một đám lửa rất rõ ràng trong đêm tối.

Hai người thấy Hoa Hạo Minh đang bước đi chầm chậm, không có gì bất thường, thế là lặng lẽ đến gần ruộng đậu Hà Lan.

Bên trong ruộng đậu Hà Lan, một người phụ nữ gầy gò đang quỳ đốt tiền giấy, ánh lửa bốc lên từ những tờ tiền bị đốt cháy, chiếu sáng cả khuôn mặt đầy nếp nhăn và cái miệng đang không ngừng khép mở của bà ta.

"Là bà lao công mà chúng ta đã gặp khi vừa đến đây." Lận Tường nhỏ giọng nói với Hạ Bạch.

Vào buổi sáng đầu tiên khi bọn họ đi làm quen với bản đồ trong trường, thấy được ruộng đậu Hà Lan ở đây, cũng nhìn thấy bà lao công đang tràn ngập để phòng mà nhìn bọn họ.

Lúc này, trong đêm khuya tĩnh lặng không người, bà ta lại đang lén đốt giấy tiền vàng ở đây, đốt giấy tiền vàng đương nhiên là đốt cho người chết, nhìn bà ta như vậy chắc là không phải đốt vàng mã cho người thân, mà là cầu khấn hoặc cúng kiến cái gì đó, vừa nhìn là biết có vấn đề rồi.

Bà ta hết sức nhạy bén, Lận Tường gần như là dùng hơi nói sát bên tai của Hạ Bạch, nhưng vẫn bị bà ta nghe được.

Cũng giống ngày đó, bà ta hết sức đề phòng bọn họ, nắm chặt bật lửa trong tay, toàn thân căng chặt, hung tợn mà nhìn bọn họ.

Hạ Bạch hỏi: "Bà đối tiền giấy cho Sở Tuyết Lâm sao?"

Khi nghe được ba chữ "Sở Tuyết Lâm", tròng mắt của bà ta hơi run lên, da trên mặt đều cứng lại.

Một cơn gió đêm mát lạnh thổi qua, bà ta đột nhiên đứng lên, hoảng sợ nhìn xung quanh, nhìn thấy Hoa Hạo Minh cúi đầu bước đi như mất hồn, trong miệng hoảng sợ lẩm bẩm nói: "Cô ta đến rồi, cô ta trở lại rồi……"

"Ai? Là Sở Tuyết Lâm sao?" Lận Tường nhìn ra bà ta biết Sở Tuyết Lâm, vội hỏi: "Sở Tuyết Lâm chết như thế nào? Chị ấy và Vương Ba Đan có quan hệ gì?"

Nữ lao công kia dường như không nghe thấy gì, khom lưng muốn ôm lấy chậu than, Hạ Bạch giật lấy chậu than trước bà ta một bước, "Nói cho chúng tôi biết, nếu không sẽ đốt cả ruộng đậu Hà Lan này."

"Không, không được!" Nữ lao công sợ hãi xua tay, "Đừng đốt!"

Hạ Bạch không đỏ mặt chém gió nói: "Chị ấy thích hoa đậu Hà Lan nhất, sau khi đốt thế nào chị ấy cũng nổi giận, trách bà không chăm sóc tốt, cũng sẽ trả thù bà."

Nữ lao công càng sợ hơn, thiếu chút nữa đã quỳ trước Hạ Bạch, "Đừng đừng đừng! Xin cậu!"

Lận Tường nhân cơ hội thúc giục: "Mau nói đi!"

Hạ Bạch nâng lên một chút, làm động tác như muốn ném chậu than.

"Nói, tôi nói! Sở Tuyết Lâm đã bị tên cặn bã Vương Ba Đan kia hại chết!" Nữ lao công cuối cùng cũng nói ra.

Lần đầu tiên bà ta quen biết Sở Tuyết Lâm cũng bởi vì đậu Hà Lan.

Đó chỉ là một ngày bình thường, bà đang dọn cỏ trong khuôn viên trường, khi Sở Tuyết Lâm đi ngang qua, cô bỗng nhiên dừng lại.

"Nơi này có thể trồng một ít hoa cỏ không?"

Bà đã làm việc ở trường này nhiều năm, có vô số người đi lướt qua bên cạnh, tất cả mọi người đều phớt lờ bà ta, giống như bà ta đã bị loại bỏ khỏi tìm tiềm thức của người khác bởi vì mùi cỏ khó chịu trên người, không ai nhìn thấy bà cả.

Đây là người đầu tiên dừng lại nói chuyện với bà, bà ta vốn dĩ đã có hơi kinh ngạc, nhưng càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!