Chương 18: (Vô Đề)

Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng nhai chói tai càng ngày càng vang, càng lúc càng nhanh, điên cuồng khiến người ta tê cả da đầu.

Lận Tường: [Hạ Bạch, cậu thấy được không, máu bắt đầu tràn ra từ miệng anh ấy rồi.]

Lận Tường: [Làm sao bây giờ? Nếu cứ để như vậy thì răng với dạ dày của anh Hoa sẽ tàn luôn mất. ]

Hoa Hạo Minh lại đào ra thêm một cục đá trên mặt đất, nhét vào miệng như thể đã mấy ngày không ăn rồi.

Hạ Bạch đang nhìn nhà xác hơi thở càng trở nên nặng nề, vỗ vỗ đầu.

Cậu nhìn xung quanh rồi nhấc một hòn đá lớn cách đó không xa, nhắm ngay gáy của Hoa Hạo Minh.

Lận Tường: "……"

Hạ Bạch sức lực không yếu, cục đá mà cậu nhấc lên cũng không hề nhỏ, khi đập xuống vừa mạnh vừa nhanh, nhưng lại vô dụng, khi cục đá vừa đập vào gáy Hoa Hạo Minh, anh ta bỗng nhiên quay đầu, vươn tay đập vỡ cục đá, đôi mắt đỏ ngầu hung hãn nhìn Hạ Bạch.

Hạ Bạch nuốt một ngụm nước miếng, "Ăn cái này lớn hơn."

Hoa Hạo Minh giống như nghe hiểu, ánh mắt nhìn về phía đống đá vừa bị anh ta đập vỡ.

"Thịch!" Lận Tường đứng phía sau Hoa Hạo Minh đập một cục đá vào sau gáy của anh ta.

Hoa Hạo Minh không hề run tý nào, lại quay đầu nhìn về phía Lận Tường.

Lận Tường: "…… Cục này cũng ngon nè."

"……"

Hoa Hạo Minh nhìn cậu ta không chớp mắt, khóe miệng vẫn còn chảy máu, đôi mắt dường như nhuộm đỏ, lóe lên tia máu.

Lận Tường sắp bị anh ta hù cho khóc luôn rồi, "Hạ Bạch, Hạ Bạch, sao tôi cứ cảm thấy anh ấy đang muốn ăn tôi thế nào? Làm sao bây giờ?"

Hạ Bạch liếc cậu ta một cái, hai người hết sức ăn ý, "Chạy đi!"

Trong nháy mắt, hai người biến mất trong đêm tối.

Hạ Bạch leo lên cây lớn phía sau, Lận Tường chạy tới chỗ hồ nhân tạo. Vốn dĩ cậu ta cũng leo cây theo Hạ Bạch, sau khi ôm cây mới nhớ mình không biết leo cây, nhưng cậu ta biết bơi, vì thế cậu ta theo bản năng chạy tới chỗ hồ nhân tạo.

Hạ Bạch ở trên cây còn có thể mơ hồ mà nhìn đến bóng dáng của Hoa Hạo Minh, anh ta lại ngồi xổm xuống gặm đồ.

Lận Tường: [Đúng là đánh không lại thật, giờ phải làm sao đây? ]

Hạ Bạch: [Trước tiên chúng ta cần phải biết rõ sở thích bị dị hóa của anh ấy là gì đã. ]

Lận Tường: [Tôi cảm thấy có hơi giống kiểu chứng ăn bậy(1) đấy.]

Hạ Bạch: [Chứng ăn bậy? Kiểu ham thích lạ đời trong lịch sử đó hả?]

Lận Tường: […… Không hiểu. ]

Hạ Bạch choáng váng đầu, không kiềm được mà muốn tới gần nhà xác, cậu ôm gia phả vào trong ngực, cố gắng kiềm chế sự xúc động này, để bản thân tập trung giải quyết chuyện của Hoa Hạo Minh, mơ mơ màng màng mà gõ chữ nhắn tin với Lận Tường.

Hạ Bạch: [Có một người nổi tiếng trong lịch sử thích ăn vảy trên vết thương người, thường xuyên tra tấn cấp dưới của mình rồi ăn vảy từ vết thương của bọn họ, sau khi ăn mới có thể dễ chịu, chúng ta tìm tý vảy vết thương cho Hoa Hạo Minh ăn nhé?]

Lận Tường: [Cũng không nhất định là vảy vết thương, hình như tóc cũng có tác dụng. ]

Lận Tường biết chứng ăn bậy là thông qua hội chứng Rapunzel(2). Cậu ta thỉnh thoảng sáp đến nghe mẹ của mình tám với mấy bà nhà giàu khác, có một lần vừa lúc nghe được con gái nhà ai mắc chứng Rapunzel, mỗi ngày đều lén ăn tóc của mình.

Mẹ của cô ấy nói với mấy bà, hội chứng Rapunzel chính là một loại chứng chứng ăn bậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!